Phấn Đấu Trở Thành Cáo Mệnh Phu Nhân Nuôi Bốn Con Trai

Chương 313

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nửa số còn lại thì hối hả chạy đến nha môn đệ đơn tố cáo, rằng có kẻ đánh đập bọn họ vào đêm khuya.

Lão Tam bèn dẫn theo nha dịch đi tuần tra khắp khu vực ấy, khiến năm kẻ kia chẳng còn cơ hội hành sự.

Số bạc thu được đã đạt sáu ngàn lượng mà không có dấu hiệu tăng thêm. Ai nấy đều chỉ biết thấp thỏm lo âu.

Bảy ngày trôi qua tựa bóng câu qua cửa sổ.

Lâm Vân Thư cùng Lão Tam đến thăm nhà giam của Triệu Phi. Vì là một cao thủ có tiếng, Triệu Phi được đối đãi ưu ái hơn những tù nhân khác, y được giam riêng một phòng. Lính canh mở cửa, Lâm Vân Thư khẽ cúi người bước vào trong.

Triệu Phi ngồi xếp bằng trên giường, ngước nhìn ra ngoài song cửa sổ. Nghe thấy tiếng động, gã không quay đầu lại, chỉ cất giọng trầm hỏi: “Thế nào?”

Lâm Vân Thư bước vào, an tọa xuống ghế đá. Lính canh vội vã dâng trà tới.

Lâm Vân Thư rót một ly trà cho mình. Mặc dù đây là gian phòng tốt nhất trong chốn lao tù, nhưng vẫn khó tránh khỏi mùi hôi chua nồng nặc. Nàng cất lời: “Tính đến nay, chúng ta mới thu hồi được vỏn vẹn bảy ngàn bốn trăm lượng bạc.”

Thành quả này là nhờ công sức tận lực của năm vị Hồ chưởng quầy. Nếu chỉ trông chờ dân chúng tự động giao nộp, e rằng số tiền thu về chỉ là con số lẻ tẻ.

Triệu Phi thu ánh mắt về, xoay người, ngồi bên cạnh nàng, rót một chén trà cho mình. Gã nhếch môi tỏ vẻ ghét bỏ: “Chát quá, nàng cũng uống loại này sao?”

Lâm Vân Thư khẽ vuốt ve chiếc chén, mỉm cười nhạt: “Dù sao cũng đỡ hơn so với rượu chè be bét.”

Triệu Phi sững sờ nhìn nàng: “Tên nha dịch ở Bình Lâm thôn kia đã quay về chưa?”

Lâm Vân Thư chợt nhớ ra việc này, bèn đưa mắt nhìn về phía Lão Tam đang đứng cạnh.

Lão Tam khẽ lắc đầu.

Triệu Phi không ngờ dân chúng Bình Lâm thôn lại chẳng màng cứu giúp gã. Lâm Vân Thư đã sớm lường trước tình huống này: “Ngươi có biết giờ đây Bình Lâm thôn ra sao không? Bọn họ cả ngày chỉ biết ngồi dưới gốc cây trong thôn, mong chờ ngươi mang bạc đến phát. Nghe tin ngươi bị bắt, điều bọn họ lo lắng nhất lại là chẳng còn ai ban phát tiền cho chúng. Khi Lâm Tam Thất sai bọn chúng mang bạc tới, chúng liền chạy nhanh hơn cả thỏ rừng. E rằng chậm một bước sẽ mất trắng số bạc. Ngươi xem, ngày trước bọn họ từng thiện lương đến nhường nào, từng xả thân cứu ngươi. Mà giờ đây thì sao? Ngươi đã biến bọn họ thành những kẻ lười biếng, ích kỷ, thậm chí gặp c.h.ế.t không cứu…”

Triệu Phi quả thực không thể tin nổi sự việc lại diễn biến đến nông nỗi này. Khi xưa, bọn chúng sẵn lòng san sẻ khẩu phần ăn để cứu gã, thậm chí liều mình trèo núi tìm thuốc. Gã từng thề sẽ báo đáp ân tình, nhiều năm qua vẫn đều đặn chu cấp bạc cho bọn chúng, lẽ nào gã đã làm sai điều gì?

Hình như không mảy may nhận thấy vẻ mặt gã đột ngột thay đổi, nàng liền chuyển sang giọng điệu khác: "Ngươi muốn đền ơn, sao chẳng truyền thụ cho họ vài ba chiêu võ nghệ, để họ tự mình mưu sinh?"

Chỉ cần dân thôn học được dăm ba quyền cước, lên núi săn b.ắ.n cũng đủ sức nuôi sống cả gia đình.

Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua song cửa, trải một lớp bạc lên vạn vật. Triệu Phi khép mắt, đón nhận ánh trăng, lời nàng nói như chùy giáng xuống tâm khảm gã, triệt để phá tan niềm tin kiên cố bấy lâu: "Lời nàng nói rất đúng. Ta quả là ngu muội, dùng sai phương pháp mà hại lụy đến họ rồi."

Gã quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa đi trông thấy: "Ta, Triệu Phi, nguyện gánh vác trách nhiệm này."

Lâm Vân Thư khẽ cong môi cười, chắp tay ra hiệu: "Tốt lắm!" Nàng đứng dậy: "Võ quán ta đang mở, chỉ thiếu một vị sư phụ võ nghệ cao cường như ngươi. Ngươi có bằng lòng truyền dạy cho họ chăng?"

Vị sư phụ trong võ quán hiện tại do Long Uy Tiêu Cục phái đến, võ công e rằng còn kém xa Lăng Lăng. Các học viên tiến bộ chậm chạp, nếu được một cao thủ như Triệu Phi chỉ điểm, võ công của họ ắt sẽ tinh tiến vượt bậc.

Triệu Phi vốn là kẻ lanh lợi, liền chắp tay đáp: "Vâng, tại hạ rất sẵn lòng." Lâm Vân Thư chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Những tài vật ngươi trộm từ Tín Vương phủ, đã giao cho ai rồi?"

Triệu Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu, đáp: "Trước kia ta từng mang đến kinh thành, định bán được giá hời, nào ngờ bị chủ tiệm phát hiện, liền cáo quan. May mà ta chạy nhanh, nếu không ắt đã bị tóm gọn. Sau đó ta cất giấu hết đi, chẳng dám ra tay lần nào nữa."

Đó chính là nguyên do vì sao sau này gã chỉ dám ra tay với thương nhân giàu có, chẳng dám động chạm đến quan phủ, e rằng trộm được đồ vật lại không thể tiêu thụ.

"Vậy những đồ vật đó hiện ở nơi nào?" Lâm Vân Thư vốn không hề ôm chút hy vọng nào, nhưng khi nghe nói đồ vật vẫn còn nguyên, lòng nàng dâng lên niềm hân hoan khó tả.

Phấn Đấu Trở Thành Cáo Mệnh Phu Nhân Nuôi Bốn Con Trai

Chương 313