【 Dận Chân: Có thể nhắn tin riêng được không, ta muốn tìm đại phu chữa bệnh. 】
Tinh Mộ: ???
【 Khụ khụ, vị này, có phải ngài tìm nhầm người rồi không? Tìm thầy thuốc chữa bệnh thì nên đến bệnh viện chứ, hoặc ít nhất cũng phải xem một livestream về y học chứ ạ? 】
Tinh Mộ cảm thấy cạn lời. Hình như cô chưa bao giờ nói mình là bác sĩ, sao chuyện bệnh tật này lại tìm đến cô được nhỉ? Nhưng đã nhận quà của người ta rồi thì phải có trách nhiệm.
【 Chúng ta cứ nhắn tin riêng đi. Nếu ngài gặp khó khăn gì có thể nói với tôi, tuy tôi không giúp được việc gì lớn lao, nhưng gọi điện báo cảnh sát hay gọi cấp cứu thì vẫn được. 】
【 Thôi được rồi, hẹn gặp lại mọi người lần sau. 】
Tinh Mộ cảm thấy đây có thể là chuyện riêng tư, không nên nói trên livestream.
Tắt livestream, Tinh Mộ mở mục tin nhắn riêng, thông báo đã là 99+. Cô lướt qua, chắc phải đến 999+ tin. Tìm kiếm cái tên ‘Dận Chân’, một khung trò chuyện quen thuộc hiện ra.
Tinh Mộ: Chào ngài, Dận Chân. Tôi có thể giúp gì cho ngài không?
Dận Chân: Streamer có biết cách chữa bệnh hạc tất phong (phong thấp đầu gối) không?
Tinh Mộ: ???
Tinh Mộ: Thưa ngài, là ngài bị bệnh này hay sao ạ?
Dận Chân: Người nhà của ta mắc bệnh này, chữa mãi không khỏi.
Tinh Mộ: Không, vấn đề là tôi không phải bác sĩ, làm sao biết chữa bệnh được. Ngài đã đưa người nhà đến bệnh viện khám chưa?
Dận Chân: Bệnh viện? Chưa. Chỉ có đại phu trong nhà xem bệnh, nhưng cứ tái đi tái lại.
Tinh Mộ ngớ người một lúc. Đại phu trong nhà? Là bác sĩ gia đình hay thầy lang ở quê?
Tinh Mộ: Ngài khám Đông y phải không? Chữa không khỏi thì đưa người nhà đi khám Tây y xem sao.
Dận Chân: Tây y là gì? Trong nhà không có Tây y.
Tinh Mộ: ???
Cô đang giao tiếp với người ngoài hành tinh đấy à? Thời đại nào rồi mà còn có nơi không có bệnh viện, không có Tây y?
Tinh Mộ: Ngài không đùa đấy chứ? Nhà ngài ở góc núi xó xỉnh nào vậy? Mà không đúng, ngài còn lên mạng được cơ mà. Ở quê không có bệnh viện thì đến nơi lớn hơn một chút là được thôi. Ngài đang trêu tôi đấy à?
Tinh Mộ: Dĩ nhiên, khách hàng là thượng đế. Ngài muốn tôi làm gì, tôi sẽ cố gắng phối hợp.
Tinh Mộ nhìn lại số "Thiên Không Thành " mà vị đại gia này đã tặng, cảm thấy dù có phải chơi trò đóng kịch gia đình thì cô cũng nguyện ý diễn cùng.
Dận Chân: … Ta muốn biết ở chỗ của các người, bệnh hạc tất phong này được chữa trị như thế nào.
Tinh Mộ đọc xong, suy nghĩ một lát.
Tinh Mộ: Tôi không rành về y thuật. Hay là thế này, tôi đi hỏi bác sĩ trước, có được câu trả lời rồi sẽ hồi âm cho ngài.
Dận Chân: Được, chỉ cần hữu dụng, tất sẽ có hậu tạ.
Tinh Mộ lắc đầu, cảm thấy số người kỳ quặc mà mình gặp dạo này còn nhiều hơn cả đời cộng lại. Nhưng nghĩ đến số tiền vừa kiếm được, cô lại thấy gặp thêm vài thổ hào kỳ quặc thế này cũng chẳng sao.
Ăn xong bánh, Tinh Mộ lái xe thẳng về nhà.
Về đến nơi, Tinh Mộ kiểm tra số liệu quản trị, vị ‘Dận Chân’ kia đã tặng liền một lúc sáu cái ‘Thành phố trên mây’, tổng cộng là 36 vạn tệ. Cô liền cho rút tiền.
Sau đó, Tinh Mộ lên mạng tra về bệnh hạc tất phong. Theo thông tin trên mạng, đây chính là viêm khớp do lao. Thôi được rồi, thật ra cô cũng chẳng biết viêm khớp do lao là cái gì.
Đọc xong phần giới thiệu về bệnh, Tinh Mộ vẫn mù tịt. Thôi không cần ép mình nữa, cô trực tiếp sao chép và dán toàn bộ thông tin tìm được gửi cho ‘Dận Chân’.
Tinh Mộ còn tra thêm phương pháp điều trị kháng lao, cả Đông y và Tây y đều có. Cô cũng gửi luôn tên các loại thuốc Tây y qua. Mấy cái tên thuốc này cô chẳng biết cái nào, chắc là loại thuốc hạ sốt gì đó.
Gửi xong, Tinh Mộ còn nhắc nhở một câu, bảo họ có bệnh thì phải chữa, đừng giấu bệnh. Nếu có thể đến thủ đô, thì nên đến mấy bệnh viện lớn để khám.
Gửi tin nhắn xong, Tinh Mộ xem như đã trút được một gánh nặng.
Đến lúc cô bạn thân gọi, cô trang điểm một chút rồi ra ngoài.
Tại phủ Ung Thân vương
“Tứ ca.” Dận Tường biết Tứ ca tìm thầy chữa bệnh là vì mình, sao ông có thể không cảm động cho được. Chính bản thân ông còn không để ý, vậy mà Tứ ca lúc nào cũng đặt ông trong lòng.
“ Thập tam, người đời sau quả nhiên có cách chữa bệnh của đệ. Tô Bồi Thịnh, mang giấy bút lại đây!”
“Dạ, vâng!” Tô Bồi Thịnh vội vàng đi chuẩn bị.
Rất nhanh sau đó, Dận Chân đã sao chép lại toàn bộ nội dung mà Tinh Mộ gửi. Hắn viết bằng chữ phồn thể chứ không phải giản thể. Không phải Dận Chân học được chữ giản thể trong vài ngày, mà là hắn đã tìm thấy cái nút chuyển đổi phồn thể - giản thể.
“Đây là phần của Đông y, lát nữa cho gọi thái y đến xem mấy phương thuốc này có dùng được không.” Dận Chân ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy Đông y e là không có tác dụng gì nhiều. Y thuật của các thái y dù sao cũng không tồi, nếu có thể chữa khỏi cho Thập tam thì đã chữa từ lâu rồi.
Hy vọng của hắn được đặt cả vào thứ gọi là Tây y mà người đời sau đã nói. Chỉ không biết những thứ của đời sau, bọn họ có thể có được hay không.
Thứ hai đi làm, Tinh Mộ không tự lái xe. Giờ cao điểm này mà lái xe ra đường thì đúng là tự làm khổ mình. May mà chỗ cô ở cách trạm tàu điện ngầm không xa, đi bộ vài bước là tới, hơn nữa đây lại là trạm thứ ba từ điểm xuất phát của tuyến tàu nên thường sẽ có chỗ ngồi.
Trên tàu, Tinh Mộ cũng như những người xung quanh, lướt điện thoại. Khoản thu nhập của ngày hôm qua đã về tài khoản. Hiện tại, cô đã có 108 vạn tệ tiền tiết kiệm. Số tiền này nghe có vẻ không ít, nhưng ở một thành phố như thủ đô, nó chỉ vừa đủ để trả tiền đặt cọc mua nhà. Mấy lần livestream này tuy kiếm được khá nhiều, nhưng ai biết sau này còn có cơ hội như vậy nữa không. Công việc này không ổn định, không thể đặt hết hy vọng vào nó được.
Tinh Mộ nghĩ đến cuộc sống phải gánh nợ mua nhà mà thấy hơi sợ. Có đồng nghiệp của cô đã dành nửa đời người tích cóp để mua một căn nhà ở thủ đô, để rồi 20 năm tiếp theo phải sống trong cảnh tằn tiện trả nợ. Đi làm cũng phải nỗ lực gấp trăm lần người khác, chỉ sợ đến tuổi trung niên bị thất nghiệp, không trả nổi nợ mua nhà, mua xe.
Vì vậy, Tinh Mộ không có ý định vay tiền mua nhà. Nhưng nói thật, 1 triệu tệ này kể cả về quê cũng chưa chắc mua được một căn hộ trong khu tốt. Giá nhà ở quê cô bây giờ cũng đã lên đến hơn một vạn tệ một mét vuông.