Mua nhà thì khó, nhưng chuyển đến một nơi thuê gần công ty hơn thì vẫn có thể. Mỗi ngày mất ba bốn tiếng đồng hồ đi lại thật sự là chịu không nổi. Ai mà không muốn được ngủ nướng thêm một lát vào buổi sáng chứ.
Nghĩ vậy, Tinh Mộ liền mở ứng dụng thuê nhà, bắt đầu tìm kiếm thông tin theo tiêu chí của mình.
“Tinh Mộ, chào buổi sáng!”
“Chị Nam, chào buổi sáng.” Tinh Mộ cười đáp lại lời chào của đồng nghiệp, bước vào văn phòng tài vụ, đặt túi xách xuống rồi rút khăn giấy ướt ra lau bàn.
“Tinh Mộ này, tiệc tất niên của công ty mình năm nay tổ chức khi nào, ở đâu thế? Có làm chung với tổng công ty không?” Chị Nam tay cầm ly nước ấm, quay sang hóng chuyện với Tinh Mộ.
Tinh Mộ mở máy tính lên, “Em không nghe được thông tin gì về việc này, trong nhóm chat của công ty cũng không thấy ai nhắc đến.”
“Nếu lại làm chung với tổng công ty thì tốt quá, giải thưởng bốc thăm trúng thưởng chắc chắn sẽ xịn hơn mấy bậc.” Chị Nam nói với vẻ mong đợi.
Tinh Mộ biết, tiệc tất niên năm ngoái chị Nam đã bốc trúng một chiếc điện thoại trị giá cả chục nghìn tệ, sau đó bán lại ngay cho đồng nghiệp trong công ty, kiếm được gần một vạn. Chuyện đó làm chị vui một thời gian dài.
“Chắc là vẫn sẽ làm chung với tổng công ty thôi chị. Thân phận của Khúc tổng nhà mình sờ sờ ra đó, các công ty con khác không đến lượt, chứ chúng ta thì kiểu gì cũng có suất.” Sếp lớn của công ty họ là tam tiểu thư nhà họ Khúc. Tuy cô ấy không mấy để tâm đến chuyện công ty, tiếp quản công ty này cũng chỉ để lấy danh cho dễ nghe – đây là lời chính miệng sếp nói.
Nhưng cũng chính vì thế mà mỗi lần có cơ hội lộ diện, công ty họ đều được ưu tiên. Huống chi thành tích năm ngoái của công ty rất tốt, đã có kế hoạch tách ra để lên sàn chứng khoán.
Chị Nam nghĩ lại cũng thấy đúng, đây chính là cái lợi khi có sếp lớn chống lưng.
Công việc ngày thứ hai không hề ít, Tinh Mộ bận đến mức không cảm nhận được thời gian trôi qua. Mãi đến khi chị Nam gọi cô cùng ăn trưa.
“Tinh Mộ, em đặt cơm hộp hay xuống căng tin ăn?”
“Em đặt cơm hộp thôi.” Giờ này dưới lầu chắc chắn rất đông người, phải xếp hàng dài. Cô thực sự không muốn đi xếp hàng chút nào.
Hơn nữa, Tinh Mộ không nói ra, nhưng cơm ở căng tin vừa nhìn đã biết là gạo cũ, rất khó ăn.
“Chị Nam mang cơm à?”
“Ừ, cơm hộp không tốt cho sức khỏe.” Chị Nam cầm hộp cơm của mình đi vào phòng pantry để hâm nóng.
“Đó là do chị Nam nấu ăn ngon thôi. Như em đây, tự nấu ăn ở nhà thì được, chứ mang đến công ty thì xấu hổ c.h.ế.t mất.” Tinh Mộ cười khen, thật ra cũng không hẳn là nịnh, cô đã ăn đồ chị Nam nấu vài lần, hương vị đúng là rất ngon.
“Như mấy đứa trẻ các em, tự mình nấu được vài món đã là giỏi lắm rồi.”
“Tinh Mộ.”
“Tề tổng.” Tinh Mộ thấy người từ phòng tổng giám đốc bước ra, lập tức đứng nghiêm chỉnh. Vị này chính là người quản lý thực tế của công ty. Nghe nói là người mà gia chủ nhà họ Khúc cố tình chọn để phò tá cho con gái mình.
“Tiệc tất niên năm nay của công ty sẽ được tổ chức tại khách sạn Khúc Duyệt, làm chung với tổng công ty. Lát nữa em thông báo trong nhóm nhé. Yêu cầu trang phục giống như năm ngoái, công ty sẽ cấp cho mỗi người một nghìn tệ phụ cấp trang phục, đây là tấm lòng của Khúc tổng.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Tinh Mộ gật đầu, thái độ cung kính.
Tề Hiên nhìn dáng vẻ răm rắp tuân lệnh của Tinh Mộ, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu với hai người rồi rời đi.
Đợi người đi khuất hẳn, chị Nam mới lộ vẻ mặt hóng chuyện, “Tinh Mộ, chuyện này không phải nên giao cho bên nhân sự làm sao? Sao Tề tổng lại bảo em làm?”
“Chắc là do tình cờ thấy chúng ta ở đây thôi. Vả lại khoản phụ cấp trang phục chẳng phải cũng do em duyệt chi sao, như nhau cả mà. Lát nữa em qua nói với bên nhân sự một tiếng là được.” Tinh Mộ không để tâm.
Chị Nam thấy người trong cuộc chẳng hề bận tâm, cũng thấy mất hứng. Tề phó tổng trẻ tuổi tài cao, công ty này nếu không có anh ta quản lý, không biết giờ đã ra nông nỗi gì. Chỉ nghe nói gia chủ nhà họ Khúc rất hài lòng với Tề phó tổng, có ý muốn tuyển làm con rể. Nếu Tề phó tổng thật sự cưới được Khúc tổng, có lẽ sẽ bớt đi nửa đời phấn đấu.
Cơm hộp của Tinh Mộ rất nhanh đã được giao đến, là một suất gà hầm hạt dẻ của một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh.
Tại phủ Ung Thân vương
“Vương gia, muốn thu hồi lại các khoản nợ, bước đầu tiên chúng ta phải nhắm đến chính là các vị hoàng tử .”
Nếu không đòi được nợ của mấy vị hoàng tử, thì các khoản nợ của những tông thất và đại thần khác e là càng khó đòi hơn. Suy cho cùng, mấy vị này đều là con nợ lớn nhất. Nếu họ không trả, Tứ gia có đến nhà khác đòi nợ cũng sẽ bị người ta nói là “chọn quả hồng mềm mà bóp”, làm việc thiên vị, không công bằng.
Dận Chân dĩ nhiên hiểu rõ điều này. Nếu ngay cả các huynh đệ của mình mà cũng không trấn áp được, thì đánh giá của Hoàng A Mã trong lòng về hắn chắc chắn sẽ giảm xuống. Việc màn trời tiết lộ chuyện tương lai, đối với hắn có lợi mà cũng có hại. Những người như Lão Ngũ, Lão Thất vốn không có nhiều dã tâm thì dĩ nhiên sẽ nể mặt hắn, dù trong lòng không muốn cũng sẽ trả tiền. Nhưng những huynh đệ hay gây rối như Lão Bát và Lão Cửu, e rằng chỉ mong tạo thêm phiền phức cho hắn.
“Bất kể thế nào, ngân lượng của Hộ Bộ nhất định phải thu hồi. Chuyện này liên quan đến giang sơn xã tắc của Đại Thanh, dù có làm mất lòng nhiều người cũng không thể không làm.” Dận Chân tỏ thái độ dứt khoát.
Ô Tư Đạo và mấy vị mưu sĩ liếc nhìn nhau. Ban đầu họ chọn phò tá Ung Thân vương chính là vì nhìn trúng tính cách này của ông: dám gánh vác, biết gánh vác, công tâm thắng tư tâm. Sau khi nghe được chuyện trên màn trời, họ càng cảm thấy mình không chọn sai người. Họ đều là những người vì nhiều lý do mà không thể đi theo con đường khoa cử, có thể dưới trướng Ung Thân vương để thi triển tài năng của mình, cũng coi như không sống uổng phí một đời.
“Nếu chủ tử đã quyết định, vậy chúng ta phải bàn bạc xem làm thế nào để Bát gia, Cửu gia bọn họ không chỉ cam tâm tình nguyện trả tiền, mà còn không gây ra chuyện xấu gì.”
Hoàng thượng đương kim là người trọng thể diện. Tuy vì chuyện màn trời mà Hoàng thượng đã mất mặt không ít, nhưng họ không phải là người đời sau trong màn trời, cũng không dám làm Hoàng thượng cảm thấy bẽ mặt.
“Phúc tấn, phía trước có tin báo về, nói là Vương gia và mấy vị tiên sinh đang ở thư phòng bàn chính sự. Đêm nay e là gia sẽ nghỉ lại ở tiền viện.”
Ô Lạp Na Lạp thị đặt chén trà trên tay xuống, không một chút ngạc nhiên. Tuy bà không hỏi đến chuyện của đàn ông bên ngoài, nhưng dù sao cũng là một Thân vương phi, chuyện trên triều đình cũng có thể biết được đôi chút. Chuyện gia tiếp nhận việc đi đòi nợ, một việc khó nhằn mà ngay cả phận nữ nhi khuê các như bà cũng biết. Với tính cách của vị gia nhà mình, không làm cho xong việc thì sẽ không có tâm tư nào để ý đến chuyện của đàn bà trong hậu viện.