Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 79

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Ta biết, nên vẫn phải nhanh chóng tìm hiểu chuyện của đám quan văn. Cô gái này thật không tầm thường. Nàng ta hẳn là biết ta là ai, vậy mà lại không hề nể mặt, còn dám uy h.i.ế.p cả bổn vương.” Cả đời này của Chu Đệ, ngoài Cao Hoàng hậu ra thì thật sự chưa từng bị người đàn bà nào quát vào mặt.

“Cô gái này là người đời sau. Vừa rồi Vương gia cũng thấy đó, trên đường đi, số lượng nam nữ xuất hiện trên màn trời gần như tương đương nhau. Địa vị của phụ nữ đời sau e là không hề thấp.”

“Bổn vương thấy rồi, rất nhiều phụ nữ còn đi trước cả đàn ông, hơn nữa còn có những cử chỉ thân mật giữa chốn đông người, mà những người khác lại coi như chuyện thường tình. Đời sau này chỗ nào cũng bộc lộ sự kỳ quái. Lẽ nào là do đám Thát Đát gây ra?”

Kết thúc buổi livestream ở Trữ Tú Cung, Tinh Mộ cũng không còn tâm trạng đi xem Đông Lục Cung nữa, cô chỉ đi dạo một vòng Ngự Hoa Viên rồi rời khỏi Cố Cung.

Về đến nhà, Tinh Mộ mở trang quản trị ra xem thu nhập hôm nay của mình. Thấy tổng thu nhập đã vượt quá mười triệu, ngoài những ‘ Thiên Không Thành’ ra thì các món quà khác cũng không ít. Nhìn con số này, Tinh Mộ cảm thấy mình lại tràn đầy năng lượng rồi. Cãi nhau thì đã sao chứ, bây giờ đã có thể chặn thế giới hiện đại, bọn họ có chửi nhau thế nào cũng không cần lo bị bại lộ.

Tinh Mộ mãn nguyện chuẩn bị rút tiền.

“Ủa, sao số tiền này không đúng? Cảm giác như thiếu rất nhiều.”

Tinh Mộ phát hiện số tiền cô nhẩm tính và số tiền hiển thị trên hệ thống chênh nhau khoảng một phần ba. Chuyện gì thế này?

Sau một hồi tìm kiếm, Tinh Mộ đã phát hiện ra nguyên nhân: hóa ra việc chặn một thế giới lại tốn tiền. Lượng khán giả của thế giới đó càng đông, thời gian chặn càng dài thì chi phí lại càng cao. Nếu không có tiền thì không thể chặn bất kỳ thế giới nào.

May mà lần này cô chặn trong thời gian ngắn, và số khán giả hiện đại cũng không nhiều lắm. Nếu không thì hôm nay coi như công cốc.

“Trước thì có hình phạt bảo mật, sau lại có chặn người tốn tiền, cái hệ thống này cố tình làm khó mình đây mà. Quả nhiên tiền bạc lúc nào cũng không dễ kiếm.”

Nhìn màn trời biến mất, Chu Đệ trầm tư. Màn trời này đối với Đại Minh rốt cuộc là lợi nhiều hơn hại hay hại nhiều hơn lợi? Hắn rất muốn biết chuyện tương lai: giang sơn Đại Minh sẽ truyền được mấy đời, con cháu trị quốc ra sao, Đại Minh cuối cùng mất nước thế nào, và cả việc hắn sẽ làm hoàng đế được bao nhiêu năm. Nhưng hắn lại sợ quá nhiều người biết chuyện tương lai sẽ làm lung lay xã tắc Đại Minh.

Nếu ngay cả hiện tại cũng không giữ được, thì nói gì đến sau này.

“Đại hòa thượng, ông nói xem, kẻ đứng sau màn trời này rốt cuộc có mục đích gì. Có thể khiến các triều đại ở những thời không khác nhau cùng xem được chuyện đời sau, nếu nói là không có mục đích thì bổn vương không tin.”

Diêu Quảng Hiếu không hề ngạc nhiên trước sự đa nghi của Chu Đệ. Bậc đế vương mà không có những nghi ngờ này thì cũng không thể làm đế vương được.

“Vương gia, người hay thế lực có được thủ đoạn như vậy, chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Nói một câu khó nghe, nếu họ muốn giang sơn Đại Minh này, chúng ta có thể làm được gì chứ?” Diêu Quảng Hiếu nghĩ, một sự tồn tại như màn trời chỉ cần tuyên bố một câu ‘Đại Minh không phải chính thống, Yến vương là nghịch tặc’, thì thiên hạ sẽ có vô số kẻ muốn học theo Cao Tổ Hoàng đế nổi dậy.

“Vương gia, vẫn nên lấy việc lôi kéo làm chủ. Trước đó, ta cũng đã xem một vài bình luận bên dưới màn trời, đó hẳn đều là người của triều Thanh. Ta nghĩ màn trời xuất hiện ở triều Thanh có lẽ sớm hơn chúng ta rất nhiều. Sau này không biết có còn xuất hiện thêm các triều đại khác không. Vương gia, Đại Minh chúng ta không thể bị lép vế trên màn trời được.”

“Bổn vương hiểu rồi. Vừa nãy bổn vương cũng thấy, lúc ta và tên Dận Đường gì đó đấu khẩu, có rất nhiều kẻ bên dưới hùa theo hắn, chửi bới bổn vương cũng không ít. Hừ, chẳng qua chỉ là một hoàng tử Thát Đát, còn bổn vương sắp là thiên tử rồi. Thái tử!”

“Nhi thần có mặt.” Chu Cao Sí, người nãy giờ vẫn im lặng, lập tức đứng dậy.

“Không, con cũng không được, con là Thái tử. Để Cao Húc và Cao Toại đi đấu võ mồm với bọn chúng.” Giao nhiệm vụ cãi nhau cho hai đứa con trai xong, Chu Đệ nghĩ lại vẫn thấy có chút thiệt thòi, Cao Húc và Cao Toại đều là con ruột của hắn. Tên Dận Đường kia ai biết có phải là hoàng tử dòng chính không.

Tiếc là hắn không có người con nào khác. “Đường vương và Dĩnh vương đang làm gì?”

Khóe miệng Diêu Quảng Hiếu co giật. Ông biết tính chi li của Vương gia lại nổi lên rồi. Thái tử thì không được, các con trai ruột khác cũng không nỡ, thế là tìm đến các em trai của mình để ra trận. Cho rằng như vậy mới tương xứng về thân phận, quả thực khiến người ta cạn lời.

Chu Cao Sí đương nhiên cũng hiểu tính của cha mình: “Thưa phụ thân, hai mươi ba thúc và hai mươi tư thúc đều đang đọc sách ở thư phòng ạ.”

“Thôi đi, bọn chúng mà cũng đọc sách à. Không chọc cho thầy giáo tức c.h.ế.t đã là tổ tông phù hộ rồi.” Chu Đệ cũng từng là hoàng tử, ông hiểu rõ cách giáo dục trong hoàng gia.

Ở Đại Minh, ngoài dòng dõi của Thái tử ra, các hoàng tử khác nếu tự mình thích học, muốn học thì đương nhiên không thiếu danh sư dạy dỗ. Nhưng nếu bản thân không muốn học, thầy giáo cũng sẽ không ép buộc. Phiên vương của Đại Minh không cần tài cán gì, chỉ cần an phận sống là được.

Mấy người em trai nhỏ tuổi, dù là cha ruột hay người cháu Kiến Văn cũng đều có thái độ mặc kệ, chỉ cần biết chữ, lễ nghi không sai sót, hiểu chút đạo lý để không làm mất mặt hoàng gia là đủ rồi.

Sau khi đánh vào hoàng cung, hắn cũng đã tìm hiểu về tất cả các anh em, Chu Kinh và Chu Đống đã chọc tức không biết bao nhiêu vị thầy giáo phải bỏ đi. Vì là vai vế chú của Kiến Văn, tuổi lại nhỏ, nên ở trong cung cứ như ông trời con.

Đọc sách à, Thái tử nghĩ mình không biết hay sao.

Chu Cao Sí biết không thể giấu được cha, nhưng dù sao đó cũng là thúc của mình. Chu Cao Sí chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng Nho gia, bất kể Chu Kinh và Chu Đống nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi, họ vẫn là trưởng bối, không thể nói xấu trưởng bối được.

“Được rồi, nếu bên Thát Đát có nhiều người như vậy, bên chúng ta cũng không thể thua kém. Đem phương pháp này dạy cho những người khác đi. Dù sao có giấu cũng không giấu được bao lâu.”

“Vâng.” Chu Cao Sí đã biết cách để lại bình luận trên màn trời.

“Cô gái trên màn trời nói, sau ‘cuối tuần’ muốn ‘điều hưu’, rồi ‘nghỉ lễ’ xong mới livestream tiếp. ‘Cuối tuần’ là gì? ‘Điều hưu’, ‘nghỉ lễ’? Lẽ nào nàng ta còn có công việc khác nữa sao? Phụ nữ đời sau thì làm công việc gì, dệt vải à?”

Chu Đệ vô cùng tò mò, đối với chuyện gì của đời sau cũng vô cùng tò mò. Nhìn dáng vẻ của cô gái kia là biết không phải người của triều Thát Đát rồi. Vậy cô ta là người của bao nhiêu năm sau? Vài trăm năm, hay vài nghìn năm?

Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 79