“Tất cả những chuyện này đều phải chờ sau này có thêm nhiều thông tin mới có thể biết rõ được.” Diêu Quảng Hiếu cảm thấy vô cùng thú vị. Ông vốn là người thích sự kích thích và thử thách, nếu không đã chẳng đi thuyết phục Yến vương tạo phản. Chỉ là hiện tại Yến vương đã giành được thiên hạ, không lâu nữa sẽ đăng cơ, ông lại cảm thấy có chút nhàm chán. Đúng lúc này, màn trời xuất hiện, ông cảm thấy mình lại sắp được chào đón những thử thách đầy bất ngờ.
“Bổn vương thì lại có chút nóng lòng muốn biết rồi.” Đó là tương lai, ai mà không muốn biết chứ.
“Vương gia tạm thời đừng nóng vội, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là đại điển đăng cơ của ngài.”
“ Đúng, đúng, đại điển đăng cơ là số một. Mẹ kiếp, may mà màn trời này xuất hiện sau khi chúng ta đã thắng lợi, nếu không thì đúng là phiền phức to.”
“Điều này chứng tỏ thiên mệnh thuộc về Vương gia.”
Câu nói này của Diêu Quảng Hiếu quả thực đã gãi đúng chỗ ngứa của Chu Đệ, hắn cười ha hả, tâm trạng vô cùng tốt.
Không khí bên phía Chu Đệ đang rất tốt, nhưng ở Càn Thanh Cung của triều Thanh thì lại chẳng vui vẻ chút nào.
Khang Hi đã triệu tập tất cả các hoàng tử được trọng dụng cùng mấy vị thân vương và đại thần.
Dận Đường và Dận Ngã đã bị mắng một trận, cả hai đang mang dáng vẻ thảm thương quỳ ở một góc.
“Màn trời này lại có thể kết nối được với cả tiền triều, rốt cuộc là làm được bằng cách nào? Kẻ đứng sau chuyện này muốn làm gì? Cứ mãi bị động thế này thật sự không phải là cách.” Khang Hi nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ có ngày đối mặt với hoàng đế nhà Minh, mà lại còn là Minh Thành Tổ.
Vào thời Minh Thành Tổ, tổ tiên của họ là Kiến Châu Nữ Chân vẫn còn thần phục nhà Minh. Nếu để Minh Thành Tổ biết được Đại Thanh là do người Nữ Chân họ thành lập, với tính cách của ông ta, việc tàn sát Kiến Châu Nữ Chân thật sự không phải là không thể xảy ra. Mặc dù đó đều là tổ tiên của tổ tiên, cách họ rất xa, nhưng không có tổ tiên thì làm sao có họ bây giờ. Sự thay đổi ở tiền triều không biết có ảnh hưởng đến Đại Thanh hay không.
“Hoàng A Mã, nhi thần cho rằng sự thay đổi ở tiền triều có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến Đại Thanh. Nếu thật sự có thể ảnh hưởng, thì với tư cách là người đời sau, chủ kênh kia sau khi biết chúng ta có thể xem livestream của cô ấy đã không tiết lộ nhiều chuyện tương lai như vậy. Lẽ nào cô ấy không sợ ảnh hưởng đến đất nước của mình sao? Cô ấy rất tự hào về quốc gia của mình, cho nên con nghĩ nếu có thể ảnh hưởng, cô ấy sẽ không nói cho chúng ta biết chuyện đời sau.”
“Ý của Tứ ca là, rất có thể chúng ta không ở cùng một thế giới, nhưng lịch sử lại giống hệt nhau. Sao lại có thể không ở cùng một thế giới được chứ?” Dận Tường có chút nghi hoặc.
“Nhà Phật có câu ‘một hoa một thế giới, một lá một cành bồ đề’, có ba nghìn đại thiên thế giới, ba nghìn tiểu thiên thế giới. Trên đời có những đóa hoa tương tự nhau không ít, vậy cũng có thể có những thế giới tương tự nhau.”
Nghe Dận Chân nói vậy, rất nhiều người đều gật đầu, thấy cũng không phải là không có lý.
Dận Tự thấy cảnh này, liếc mắt nhìn lão Cửu đang quỳ bên cạnh, nhưng chỉ thấy đối phương đang cúi gằm mặt, hoàn toàn không nhìn về phía mình.
“Tứ ca nói cũng có lý, chỉ là đây đều là suy đoán. Chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đại Thanh, vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Nghe nói Tứ ca và cô nương kia cũng có chút liên hệ, không biết có thể thuyết phục cô nương ấy đừng tiết lộ quá nhiều thông tin cho tiền triều không?”
“Bát đệ nghe được tin này từ đâu vậy? Ta chẳng qua cũng chỉ mua hai thang thuốc từ chỗ chủ kênh mà thôi. Ta vốn không giỏi giao thiệp, đặc biệt là với nữ tử. Ngược lại là Bát đệ, người vốn khéo léo xã giao, lại cùng Bát đệ muội tình cảm sâu đậm. Ta tin Bát đệ sẽ hiểu tâm tư nữ nhi hơn, có thể thử tiếp xúc với cô nương ấy xem sao.” Dựa vào phụ nữ không phải là sở trường của Bát đệ ngươi sao, lúc này nên là ngươi ra mặt mới phải.
Nụ cười trên môi Dận Tự cứng đờ. Hắn đã thử rồi, không chỉ một lần, đáng tiếc đều bị phớt lờ hoàn toàn.
Thấy lão Bát bị bẽ mặt, các hoàng tử khác cũng không có ý định giải vây. Dận Kỳ vốn còn lo đứa em trai ngốc của mình lại nhảy ra nói đỡ cho lão Bát, nhưng không có gì xảy ra cả, lão Cửu vẫn an phận quỳ một bên. Dận Kỳ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lão Cửu cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
“Hoàng A Mã, bất kể là màn trời hay tiền triều, chúng ta đều không có cách nào can thiệp. Kế sách hiện nay chỉ có củng cố thực lực bản thân, an ổn bá tánh trong thiên hạ mới là quan trọng. Nhi thần cho rằng sau này rất có thể sẽ còn có các triều đại khác xuất hiện, màn trời sau này sẽ còn hỗn loạn hơn, chúng ta chỉ có thể tĩnh quan kỳ biến.”
“Lão Tứ nói có lý. Buổi đại triều ngày mai, Trẫm cũng sẽ cho thiên hạ một lời công bố. Lui ra đi.”
Những người khác tuy rất tò mò về "lời công bố" đó, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Riêng Dận Tự lại có một dự cảm chẳng lành.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Khang Hi vẫn trầm mặc.
“Lương Cửu Công, ngày mai hãy ban đạo thánh chỉ đó.”
“Vâng.” Lương Cửu Công trong lòng cười khổ, ông chỉ mong Hoàng thượng đừng đổi ý nữa. Giữ đạo thánh chỉ này bên mình, mấy ngày nay ông chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, tại Càn Thanh Cung cử hành ‘ngự môn thính triều’, hoàng đế ngự trên bảo tọa.
Văn võ bá quan hành lễ một lạy ba vái.
Sau khi các nghi thức định sẵn hoàn thành, Lương Cửu Công vẫn luôn để ý Hoàng thượng. Ông không biết Hoàng thượng có hối hận hay không, không có tín hiệu chính xác, ông thật sự không dám bắt đầu.
Khang Hi im lặng một lúc, sau đó ra hiệu cho Lương Cửu Công.
Lương Cửu Công lập tức lấy chiếu thư từ trong hộp gấm ra.
“Quỳ!”
Toàn thể văn võ bá quan, tông thất vương công trên quảng trường đều quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Từ xưa các bậc đế vương noi theo mệnh trời, dựng nên nghiệp lớn... Hoàng tứ tử Dận Chân, từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu, rất được lòng Trẫm, đủ sức gánh vác việc tông miếu xã tắc... Nay đặc biệt tuân theo từ mệnh của Hoàng Thái hậu, sách phong làm Hoàng Thái tử…”
Oành!
Đạo thánh chỉ này như một tia sét đánh ngang tai mọi người. Bất kể là người ủng hộ hay không ủng hộ Ung Thân vương, ai nấy đều sững sờ. Mặc dù màn trời đã nói Ung Thân vương sẽ là người kế vị, nhưng sau khi nghe về những việc Ung Thân vương làm sau khi đăng cơ, càng có nhiều người không mong Ung Thân vương lên ngôi. Trước đây họ không vội, vì Hoàng thượng vẫn còn gần mười năm tuổi thọ, họ có rất nhiều thời gian để từ từ tính kế.
Nhưng ai mà ngờ được Hoàng thượng lại giáng cho họ một tin sét đánh như vậy. Thái tử ư? Hoàng thượng không phải đã nói sẽ không lập Thái tử nữa sao? Sao lại có thể nuốt lời như vậy? Bọn họ vừa mới phế truất được một vị Thái tử, bây giờ lại có một vị khác, mà cả hai đều không phải là người họ mong đợi.