Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 81

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nói về sự phức tạp, thì không đâu bằng tâm trạng của các vị hoàng tử lúc này. Bọn họ vừa mới hạ bệ được vị Thái tử cũ, giờ lại có một người anh em khác đè lên đầu. Bát A ca, người có tham vọng trở thành Thái tử nhất, coi như đã bị phế đi một nửa. Cứ ngỡ ít nhất là trong lúc Hoàng thượng tại vị thì không cần phải quỳ lạy anh em mình, ai ngờ lão Tứ lại đột ngột trở thành Thái tử, nhanh đến mức không một chút tin tức nào bị rò rỉ ra ngoài. Đây là lời công bố mà phụ hoàng dành cho thiên hạ và lão Tứ, vậy còn họ thì sao? Họ không cần một lời giải thích nào ư?

Cùng là con trai, tại sao trong mắt Hoàng A Mã lại không hề có hình bóng của họ?

Dận Chỉ (Tam A ca) thấy tối sầm mặt mũi. Lão Tứ đã là Thái tử, còn mình là người anh duy nhất của hắn. Liệu phụ hoàng có lôi mình ra để đi lại con đường của Đại A ca không? Đến lúc đó, kết cục của mình liệu có thảm hơn trong lịch sử không?

“Thái tử điện hạ, tiếp chỉ đi.” Lương Cửu Công lên tiếng nhắc nhở Ung Thân vương đang ngây người ra.

Ông cũng không biết việc Ung Thân vương trở thành Thái tử lúc này là phúc hay họa. Hoàng thượng đã do dự nhiều ngày như vậy, lòng ông cũng không yên. Nhưng nghĩ lại, Hoàng thượng đã phế một vị Thái tử rồi, chắc sẽ không phế thêm người nữa. Làm vậy sẽ tổn hại đến thanh danh của ngài. Chắc là vậy.

“Nhi thần… tiếp chỉ.” Dận Chân nuốt nước bọt. Không phải ông chưa từng trải sự đời, mà là chuyện này quá đột ngột. Trước đây tuy Hoàng A Mã giao cho ông rất nhiều việc quan trọng, nhưng chưa từng để lộ một chút ý định nào muốn phong ông làm Thái tử.

Ông thậm chí đã vạch ra kế hoạch mười năm cho tương lai của mình, đó là thành thật làm việc, đừng để Hoàng A Mã cảm thấy bị uy hiếp. Vậy mà hôm nay, ngôi vị Thái tử lại “choang” một tiếng rơi thẳng xuống đầu mình, khiến ông choáng váng đầu óc.

“Lễ sách phong Thái tử giao cho Lễ Bộ chọn ngày lành. Bãi triều!”

“Bãi triều!”

Hoàng đế rời đi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dận Chân.

Dận Chỉ trong lòng hụt hẫng, nhưng thánh chỉ đã ban, lão Tứ chính là Thái tử, hắn không thể vượt quá giới hạn.

Dận Chân nhìn những người xung quanh, rồi cất bước ra ngoài. Nơi ông đi qua, đám đông tự động rẽ ra như Moes rẽ biển, tất cả đều nhường đường cho ông.

Tinh Mộ vẫn chưa biết rằng vì sự xuất hiện của mình mà lịch sử đã xảy ra một biến cố to lớn. Cũng may đây chỉ là một thời không song song, nên cũng không ảnh hưởng gì đến cô.

Sau khi tham dự một buổi họp thường niên căng thẳng như một trận chiến, Tinh Mộ kiệt sức, cả người lười biếng không muốn động đậy. Mỗi ngày cô chỉ đi làm rồi về nhà, lướt điện thoại xem tiểu thuyết, ngay cả ứng dụng livestream cũng không thèm mở. Cô “ nằm ì” một cách triệt để.

Việc Tinh Mộ đột nhiên " nằm ì" khiến cho cả Dận Chân, người vừa mới ngồi lên ngôi vị Thái tử, và Chu Đệ, người đang có vô số câu hỏi, đều vô cùng sốt ruột. Bên Dận Chân còn đỡ một chút, mấy buổi livestream trước đã giúp họ biết được khá nhiều thông tin, cũng biết nên làm gì, ưu nhược điểm ra sao. Nhưng Dận Chân vừa mới trở thành Thái tử, trong lòng vẫn có chút bất an. Nếu có thể liên lạc được với chủ phòng, ông có thể thỉnh giáo thêm một vài chuyện. Lần trước, việc cưỡng chế thu hồi nợ của Hộ bộ cũng là nhờ có đề nghị của cô mà ông đã hoàn thành rất tốt, được Hoàng thượng khen ngợi.

Còn về phía Chu Đệ, nếu không phải bận rộn với đại điển đăng cơ, e rằng ông ta đã chửi thề vô số lần mỗi ngày.

Ngày 17 tháng 6 năm Kiến Văn thứ tư, Yến vương Chu Đệ đăng cơ kế vị hoàng đế, phong chính thất Từ thị làm Hoàng hậu.

Triều Đại Minh bước sang một giai đoạn lịch sử mới.

“Đại hòa thượng, ông nói xem màn trời đó còn xuất hiện nữa không? Trẫm còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi đây.” Chu Đệ phê xong tấu chương của một ngày cũng không về hậu cung nghỉ ngơi, mà lại đến tìm Diêu Quảng Hiếu nói chuyện phiếm.

Diêu Quảng Hiếu thật sự bị làm phiền không ít, nếu không phải Chu Đệ đã là Hoàng thượng, e rằng ông đã đuổi người ra ngoài rồi. Màn trời có xuất hiện nữa hay không, làm sao ông biết được.

“Hoàng thượng gửi tin nhắn đi không có hồi âm sao?” Diêu Quảng Hiếu cũng đã tìm hiểu khá nhiều về màn trời, chuyện cấp bậc fan hâm mộ ông cũng đã nắm rõ. Ông đang tính sau này sẽ chi tiền để nâng cấp bậc của mình lên.

“Một chữ cũng không có. Lẽ nào là do Trẫm tiêu chưa đủ tiền?”

“Có lẽ là do có quá nhiều người gửi tin nhắn cho cô ấy. Hoàng thượng đừng quên còn có người của triều Thanh cũng xem được màn trời. Cho dù chỉ có fan cấp ba trở lên mới được gửi tin nhắn riêng, nhưng điều kiện để đạt được cấp bậc này cũng không quá khắt khe. Tin rằng trong thiên hạ số người đạt được không ít, hoàn toàn có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy.”

“ Nhưng Trẫm là hoàng đế, sao có thể giống những người khác được.” Chu Đệ ưỡn ngực.

Diêu Quảng Hiếu thầm đảo mắt. Cái con người này sau khi lên ngôi hoàng đế ngày càng tự mãn. Nếu là trước đây, Diêu Quảng Hiếu chắc chắn sẽ bóng gió châm chọc vài câu, nhưng bây giờ thì thôi, ông còn rất nhiều việc phải hoàn thành. Ông vừa được bổ nhiệm làm Tăng Lục Tư Tả Thiện Thế, công việc mới tiếp nhận còn đang rất bận. Nếu đắc tội với con người này, không biết lại bị giao thêm bao nhiêu việc nữa.

“Bệ hạ nói phải, có lẽ là vị cô nương đời sau đó cũng đang bận rộn.”

Chu Đệ cảm nhận được sự qua loa trong câu trả lời, nhưng thấy người ta đang vất vả làm việc còn mình thì có thể nhàn rỗi, cảm giác này rất sảng khoái, nên cũng không so đo với vị hòa thượng này nữa.

“Trong đám văn thần có rất nhiều kẻ Trẫm không tin tưởng, trong đó có mấy tên nhìn đã thấy không ưa. Chuyện lập Thái tử cũng vậy, Trẫm giờ chỉ có ba đứa con trai, đều là con vợ cả. Theo lý thì đích trưởng tử kế vị là lẽ đương nhiên, nhưng Cao Sí lại béo, sức khỏe không tốt, tính tình thì quá nhân từ. Với tính cách đó, e là sau này sẽ bị đám quan văn kia nuốt chửng mất. Nhưng nếu Cao Sí với thân phận đích trưởng tử mà không lên được ngôi vị đó, sau này không biết sẽ rơi vào kết cục gì…”

Chu Đệ lải nhải không ngừng. Hiện giờ, ông chỉ có thể nói ra những tâm tư thật sự của mình với vị đại hòa thượng này. Đại hòa thượng không có con cái, không vướng bận, thái độ đối với mấy người con của ông cũng không khác nhau là mấy.

“Ngồi lên vị trí này mới biết nó khó đến nhường nào, ngay cả mấy đứa con cũng làm người ta phiền lòng muốn chết…”

Diêu Quảng Hiếu không để tâm đến những lời than vãn của ông ta. Trên đời này không có chuyện tốt nào là hoàn toàn thuần túy. So với ngôi vị hoàng đế, chuyện mấy đứa con tranh đấu cũng chẳng là gì. Nếu không có ngôi vị hoàng đế, thì có thể để lại cho con cái được bao nhiêu thứ? Nhìn mấy vị phiên vương bị Kiến Văn Đế tước phiên xem, bây giờ còn có mấy ai nhớ đến họ.

“Cô gái đời sau này cũng quá không nể mặt, Trẫm đã chi nhiều tiền như vậy, hỏi mấy câu thì đã sao chứ…”

“Bao nhiêu ngày rồi, màn trời có phải sẽ không xuất hiện nữa không? Còn cái đám Kiến Châu Nữ Chân kia nữa, bất kể thế nào cũng phải xử lý một phen. Hơn nữa phải nhổ cỏ tận gốc…”

Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 81