Giọng điệu của Tinh Mộ không hề che giấu sự kiêu ngạo và tự hào.
【 Fan hâm mộ ‘Từ Diệu Vân’ đã tặng chủ chủ một ‘ Thiên Không Thành ’. 】
…
【 Fan hâm mộ ‘Trương Thấm Nhã’ đã tặng chủ phòng một ‘ Thiên Không Thành’. 】
…
【 Từ Diệu Vân: Xin hỏi cô nương, Nhân Tông hoàng đế mà cô nói lúc trước chính là Chu Cao Sí phải không? 】
Tinh Mộ hơi sững sờ, cái tên Từ Diệu Vân này nghe quen quá.
【 Xin hỏi ngài có phải là vợ của Minh Thành Tổ Chu Đệ, tức Từ Hoàng hậu không ạ? 】
【 Từ Diệu Vân: Chính là thiếp. 】
Tinh Mộ lập tức tỉnh cả người. Nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, nói chuyện thật sự không tiện.
【 Rất vui được biết ngài. Hiếm khi thấy có nữ giới hồi âm. Hoàng hậu điện hạ, lúc này tôi không tiện nói chuyện, chờ tôi về đến nhà chúng ta sẽ trò chuyện sau nhé. Lịch sử nhà Minh tôi cũng cần phải xem lại một chút. 】
Từ Hoàng hậu dĩ nhiên là đồng ý.
Tinh Mộ cũng tắt livestream. Cả toa tàu đã hoàn toàn yên tĩnh, nếu cô còn nói nữa có thể sẽ làm phiền đến người khác, hơn nữa nghe được những lời cô nói, có khi họ còn tưởng cô bị bệnh tâm thần.
Tắt livestream xong, Tinh Mộ định nghỉ ngơi một lát. Vẫn còn năm tiếng đồng hồ nữa, xem điện thoại cũng mệt.
Đến khi Tinh Mộ tỉnh lại lần nữa, đã là 11 giờ trưa. Giữa suất cơm bò bít tết tiêu đen và cơm gà xào ớt, Tinh Mộ đã chọn món sau. Hương vị thực sự bình thường, ăn được một lúc Tinh Mộ không thể ăn nổi nữa.
Cũng may cô có mang theo một hộp trái cây, ăn xong cũng không thấy đói.
3 giờ chiều, tàu đến nơi. Tinh Mộ liền gọi một chiếc xe công nghệ.
“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.” Cô kéo rèm, mở cửa sổ, quét dọn vệ sinh, cho ga giường và vỏ gối vào máy giặt rồi thay bộ mới.
Chu Đệ nhìn con trai cả, sắc mặt có chút khó coi. Thứ nhất là vì con trai cả chỉ làm hoàng đế được mười tháng, điều đó có nghĩa là Đại Minh sẽ phải đổi hai vị hoàng đế trong vòng một năm, cực kỳ bất lợi cho sự ổn định của triều đình. Cháu nội tuy có vẻ là một hoàng đế tốt, nhưng lại chỉ sống được đến 36 tuổi. Chờ cháu nội qua đời, người kế vị lại là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi. Chúa nhỏ nước nguy, đây đối với Đại Minh không phải là chuyện tốt.
“Phụ thân.” Chu Cao Sí có chút lúng túng. Sức khỏe của ông vốn đã không tốt, phụ thân lại không thích mình, tình thế lúc này đối với ông vô cùng bất lợi.
“Thái tử, con nên tĩnh dưỡng cho tốt. Sau này, hoàng tôn cứ để Trẫm nuôi dạy.” Chu Đệ cảm thấy mình cần phải đích thân dạy dỗ cháu nội, giúp nó có một thân thể khỏe mạnh, tuyệt đối không thể giống như cha nó được.
Trong khi đó, Hán vương Chu Cao Húc ở bên cạnh thì trong lòng sóng cuộn trào. Đại ca lại chỉ sống lâu hơn phụ hoàng có mười tháng. Nếu phụ hoàng có thể sống thêm mười tháng nữa, vậy người sẽ chọn mình, một người con thứ, hay là chọn Chu Chiêm Cơ, đứa cháu nội kia?
Hán Vương cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết. Chu Chiêm Cơ bây giờ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ còn hôi sữa, nếu không cẩn thận xảy ra tai nạn gì đó… Lại tìm cho phụ hoàng một ít thuốc kéo dài tuổi thọ, cơ hội của hắn cũng không hề nhỏ.
Còn cái danh xưng ‘Thiên tử gọi cửa’ kia, nghe đã biết không phải là cái tên hay ho gì rồi. Cháu của lão Đại thì đã làm sao? Một vị vua mới chín tuổi, chẳng phải là muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn thế ấy sao?
Chu Chiêm Cơ là minh quân thì đã sao, một minh quân không sống thọ thì cũng chỉ để lại tiếc nuối mà thôi. Hắn phải hỏi cô gái đời sau kia xem, con trai của Chu Chiêm Cơ đã làm những gì. Trực giác mách bảo hắn điều này vô cùng quan trọng.
Ngày đầu tiên đi làm trở lại, Tinh Mộ đã nhận được một phong lì xì khai xuân thật lớn. Tuy bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng nhận được lì xì vẫn là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Lần này trước khi trở lại, Tinh Mộ đã được ba mẹ dặn dò: tài bất lộ bạch ( không khoe của). Một mình cô ở bên ngoài, phải chú ý nhiều hơn. Tinh Mộ cảm thấy rất có lý, cũng may cô không phải là người thích khoe khoang. Chuyện kiếm tiền ngoài ba mẹ ra cô cũng không nói cho ai khác biết.
Tâm trạng tốt, công việc của Tinh Mộ cũng thuận buồm xuôi gió, ý định từ chức trong lòng cũng tạm thời gác lại.
Tâm trạng của Tinh Mộ tốt, nhưng có người tâm trạng lại vô cùng tồi tệ.
Chu Cao Húc vì mấy lời Tinh Mộ nói lần trước mà cái tâm vốn đã không an phận lại càng thêm xao động. Hắn không chỉ thường xuyên đối đầu với Thái tử trên triều đình, mà còn muốn nhúng tay vào cả Đông Cung. Chỉ là hắn đã hoàn toàn xem thường năng lực và thủ đoạn của Thái tử phi Trương thị. Chu Đệ vốn muốn đưa Chu Chiêm Cơ về bên mình dạy dỗ, nhưng khổ nỗi Chu Chiêm Cơ còn quá nhỏ, mà bản thân ông cũng là người bận rộn. Nếu Từ Hoàng hậu khỏe mạnh thì còn có thể trông nom cháu, nhưng sức khỏe của Từ Hoàng hậu cũng không tốt.
Thế là, dưới sự khuyên giải của Từ Hoàng hậu, Chu Đệ đã không đưa Chu Chiêm Cơ rời khỏi Đông Cung. Có lẽ trong lòng ông cũng đã hiểu ra một vài điều.
Chu Cao Húc không chiếm được chút lợi thế nào ở Đông Cung, lại thêm việc gần đây không an phận nên đã bị Chu Đệ răn dạy vài lần. Hắn gửi tin nhắn cho Tinh Mộ, hứa hẹn đủ mọi lợi ích, đáng tiếc không nhận được một chút hồi âm nào.
Mọi việc không thuận, Chu Cao Húc chỉ có thể ở trong phủ mà trút giận.
【 Hello, chào cả nhà, lại một cuối tuần nữa rồi. Mấy ngày qua mọi người thế nào? 】
“Vương gia, màn trời xuất hiện rồi!”
“Ồn ào cái gì! Bổn vương biết rồi.” Chu Cao Húc rất không vui vì cô gái đời sau này không biết điều, nhưng những thủ đoạn cưỡng ép có thể dùng với người khác lại hoàn toàn vô dụng với một người đến từ tương lai, nhìn được mà không chạm tới như cô ta. Ngay cả mặt mũi của cha hắn mà người phụ nữ này còn không nể, Chu Cao Húc có thể làm gì được chứ, chỉ đành tìm cơ hội khác.
【 Vì mới bắt đầu đi làm sau Tết nên mấy ngày trước đều rất bận. Tối về đến nhà cũng không còn sức để livestream nữa. Cho nên sau này, thời gian livestream có lẽ sẽ là vào cuối tuần. Đây là lịch bên mình, một tuần có bảy ngày. Từ thứ Hai đến thứ Sáu tổng cộng năm ngày là thời gian làm việc. Thứ Bảy, Chủ Nhật chính là cuối tuần mình nói, là thời gian nghỉ ngơi, tương tự như ngày nghỉ tắm gội của các quan viên bên các bạn vậy. 】
【 Dĩ nhiên mình biết là quan lại dù ở triều Minh hay triều Thanh thì thời gian nghỉ ngơi đều không nhiều. Quanh năm suốt tháng cũng chỉ được nghỉ hơn một tháng, nhà Minh có khi còn không được như vậy. Cũng thảm thật, ha ha ha. 】