Quản Gia Trở Thành Chồng Tôi

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

9

Tôi kéo vali hành lý, trong đầu đã soạn sẵn một kịch bản đầy đủ, suy nghĩ xem câu đầu tiên nên nói gì khi gặp Tần Dụ thì tốt nhất.

Kết quả là vừa mở cửa, trong nhà hoàn toàn không có bóng dáng anh ấy.

Chỉ có một mảnh giấy nhỏ được chú chó gốm sứ đè trên tủ giày.

[Anh đi công tác, ba ngày sau về.]

Tôi cảm thấy mình dần dần hiểu được ý của Tần Dụ rồi.

Anh ấy cố ý để ở đây, chính là đang thử xem tôi có về nhà hay không.

Nếu về, thì sẽ biết anh ấy đi công tác.

Nếu không về, có biết hay không cũng không quan trọng.

Nắm chặt mảnh giấy nhỏ trong tay, tôi không nhịn được khẽ nhếch môi.

Đúng là tên đàn ông ngoài lạnh trong nóng.

Nhưng chính cái sự ăn ý nho nhỏ này, không hiểu sao lại khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Điện thoại đúng lúc hiện lên tin nhắn.

Tần Dụ: [Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]

Tôi gõ một dấu chấm hỏi.

[Gửi nhầm.

Đáng lẽ phải gửi tài liệu cho trợ lý.]

Không tin.

Nhưng tôi vẫn diễn cùng anh ấy: [Oa, bao năm không để ý, thầy Tần giờ đã có cả trợ lý rồi cơ đấy.]

Tần Dụ: [……]

Anh ấy không nói gì nữa, tôi bĩu môi chán nản.

Vừa định ấn ngón tay vào ảnh đại diện của anh ấy vì bất mãn, anh ấy liền gọi video cho tôi.

Khiến tôi giật mình.

Rồi chậm rãi nhấn nút chấp nhận, tôi đưa camera hướng xuống sàn nhà.

Nhìn thấy mặt đất quen thuộc, giọng Tần Dụ ẩn chứa ý cười khó nhận ra: "Trong tủ lạnh có bánh mille-feuille vị vải."

"Ồ, biết rồi."

Điện thoại của anh ấy được đặt dựng trên bàn, thế nên tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt chính diện của anh ấy.

Dù sao anh ấy cũng không biết, tôi nhìn chằm chằm thế nào cũng không sao.

"Không phải mua cho em đâu."

Tôi: ?

Chưa đợi tôi chất vấn, anh ấy lại mở lời: "Phần thưởng của thầy Tần dành cho học sinh xuất sắc, chỉ có học sinh xuất sắc mới được nhận."

"Hừ, vậy xin hỏi thầy Tần có mấy học sinh ạ, còn keo kiệt thế, chỉ mua có một miếng bánh thôi."

"Chỉ có một thôi, cô bé đó rất thông minh, chỉ tiếc là mấy năm rồi vẫn chưa tốt nghiệp."

"Anh bớt nói xấu em đi!" Tôi không nghĩ ngợi gì liền phản bác, "Em tốt nghiệp song bằng loại ưu đấy nhé? Còn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của khoa nữa đó!"

Nghe thấy tiếng cười từ đầu dây bên kia, tôi mới nhận ra mình lại bị anh ấy lừa.

"Ăn đi, đặc biệt dành cho em đấy."

Cúp điện thoại, tôi lấy bánh kem trong tủ lạnh ra, vừa ăn vừa không nhịn được bật cười.

Nhớ lại bản thân trước đây.

Khi học đại học, Tần Dụ không chỉ bắt tôi về trường học hành tử tế, mà đôi khi còn bao thầu những thắc mắc trong học tập của tôi.

Thật ra tôi chẳng muốn tìm anh ấy chút nào, nhưng bố tôi luôn vô tâm vô phế đẩy tôi cho anh ấy: "Chuyện học hành của Hiểu Hiểu còn phải nhờ con xem giúp, nếu không chú sợ nó chơi quá đà mà trượt môn thì không biết khóc ở đâu."

Có khi bị Tần Dụ quản lý quá phiền phức, tôi sẽ ném bút xuống đất cố tình nói: "Thầy Tần giỏi giang như vậy, hay là thôi việc quay về đại học học tiếp đi, tốt hơn nhiều so với việc dạy một đứa ngu dốt không cầu tiến như em, đúng không?"

Anh ấy thường nhặt bút của tôi lên, rồi bất chợt nói một câu: "Chỉ có kẻ ngốc mới dạy kẻ ngốc, thầy giáo ngốc không có tư cách học sâu hơn."

Khiến tôi bật cười vì tức, mà lại không biết làm gì với anh ấy.

Tuổi trẻ nông nổi, tôi từng nghĩ mình chẳng muốn cùng anh ấy mang tiếng là kẻ ngốc, vậy mà chẳng hiểu vì sao, chính cái suy nghĩ ấy lại giúp tôi thông suốt được hai mạch Nhâm Đốc trong chuyện học hành.

Khi nhận được giải thưởng quốc gia, tôi còn nhe răng khoe với anh ấy: "Thấy chưa? Em không phải kẻ ngốc, họ Tần mới là đồ ngốc."

Sau này tính cách dần dần trầm ổn hơn, khi viết luận văn tốt nghiệp, không biết từ lúc nào tôi đã viết Tần Dụ vào phần cảm ơn.

[Cảm ơn một người tự xưng là kẻ ngốc, chính sự dẫn dắt của anh ấy đã giúp tôi tìm thấy con đường mình muốn đi.]

Viết xong tự thấy sến sẩm đến không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn không xóa câu đó đi.

Khi bảo vệ luận văn, thậm chí còn có giáo viên trêu chọc.

"Đây là nói về bạn trai à?"

Tôi cười cười, lắc đầu.

10

Ba ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Tần Dụ còn chưa về, Lộ Hạ Vân đã đến tìm tôi.

"Tống Hãn về nước rồi, tối nay có người tổ chức tiệc cho anh ta đấy, đi không?"

Tôi do dự một chút, không lập tức đồng ý.

Tôi còn định tối nay về nhà đợi Tần Dụ mà.

Không ngờ, cô ấy lại cho tôi xem bài đăng của Tống Hãn trên vòng bạn bè.

[ Tôi về rồi đây, hơi nhớ em một chút.]

Tôi đã chặn và xóa anh ta từ lâu, không ngờ anh ta vẫn còn đăng những dòng trạng thái khó hiểu lên vòng bạn bè.

Ảnh đính kèm vẫn là bức ảnh hai người nắm tay nhau hồi xưa.

Cảnh tượng này suýt nữa làm tôi buồn nôn.

"Không đi thì không phải là phụ nữ," tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Không đánh cho anh ta một trận thì tôi không cam lòng."

Khi ấy tôi và anh ta yêu nhau từ thời đại học, lần đầu tiên yêu đương nên tôi toàn tâm toàn ý vì anh ta, hơn nữa anh ta lại chủ động và dịu dàng, là một người bạn trai rất tốt trong mắt mọi người.

Thế nhưng chưa đầy một năm, tôi đột ngột bị chia tay.

Lại còn đúng vào trước tuần thi.

Khóc lóc thảm thiết mà vẫn phải bò dậy ôn bài, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một tiếng thảm hại.

Còn anh ta thì bỏ trốn, không nói một lời mà lên máy bay đi nước ngoài.

Thậm chí tôi còn không có cơ hội tìm người mắng mỏ hay đánh cho anh ta một trận.

Sau này ở trường, tôi tình cờ nghe được bạn bè của anh ta đang nói chuyện về tôi.

"Cậu nói xem tại sao đột nhiên anh Tống lại chia tay vậy? Lúc trước tôi còn nhìn thấy, Lương Hiểu ở thư viện mặt không cảm xúc, sợ c.h.ế.t khiếp."

" Tôi nói nhỏ cậu nghe này, đừng nói ra ngoài nhé. Vốn dĩ anh Tống không thích kiểu người như cô ấy, vừa ngốc nghếch vừa đỏng đảnh. Kiểu cô chủ này chơi bời thì được, chứ kết hôn thì không thể.

Anh Tống đi tìm đối tượng liên hôn của anh ấy rồi, người đó so với Lương Hiểu mới là nữ thần thực sự. Kết hôn xong vừa có thể hỗ trợ chồng, lại không quản chuyện này chuyện nọ, đàn ông muốn cưới thì phải cưới người như vậy, hiểu không?"

Từ đó trở đi tôi đã nhẹ nhõm.

Thì ra là yêu phải một thằng ngu.

Không cần phải bận tâm nữa.

11

Bước vào phòng riêng, tôi liền nhìn thấy Tống Hãn đang ngồi như một ông chủ lớn ở giữa ghế sofa, cùng mọi người xung quanh uống rượu nói cười.

Đây không chỉ là một buổi tụ tập, mà còn là một sàn giao tiếp nhỏ của giới trẻ, nam thanh nữ tú vừa chơi game vừa tán gẫu, chỉ có một số ít người chú ý đến tôi.

Rất nhanh, Tống Hãn đã nhận ra tôi.

Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, lại đeo lên nụ cười giả tạo từng lừa dối tôi rất lâu: "Hiểu Hiểu, sao em lại đến đây?"

" Tôi không thể đến à?" Tôi hỏi ngược lại, tự mình bước lên phía trước, ngồi xuống sofa.

Vì Tống Hãn đích thân ra đón tôi, nên càng nhiều người hướng mắt về phía tôi.

Tôi còn loáng thoáng nghe thấy những cuộc trò chuyện vụn vặt: "Nhà họ Lương... phá sản..."

"Ai mời cô ấy đến vậy..."

Tôi không bình luận gì, cầm chai rượu trên bàn lên xem xét.

Chỉ muốn lập tức đập vào đầu hắn, nhưng nhìn giá cả, lại yếu ớt dập tắt ý nghĩ đó.

Họ nói đúng thật, bây giờ tôi không có tiền, không có tiền thì chính là đồ hèn nhát.

Tôi không muốn nửa đời sau phải cùng Tần Dụ vất vả làm lụng chỉ để đền tiền cho Tống Hãn.

"Hiểu Hiểu... em kết hôn rồi à?"

Lời Tống Hãn vừa dứt, tôi mới để ý đến chiếc nhẫn vô tình lộ ra trên tay mình.

Vẻ mặt anh ta khá phức tạp, tôi không nói nhiều, chỉ gật đầu.

"Là ai vậy, tôi có quen không?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay rót cho tôi một ly rượu.

Chất lỏng màu vàng nhạt lung lay trong ly, nhìn vậy tôi có chút buồn nôn.

"Liên quan gì đến anh?"

Quản Gia Trở Thành Chồng Tôi

Chương 4