Những người khác thấy bầu không khí có chút không ổn, vội vàng đến giảng hòa.
" Đúng lúc, chúng ta chơi trò chơi đi, lại đây lại đây."
" Đúng rồi, lâu rồi không chơi với thằng Tống Hãn này, phải nể mặt chứ?"
Lộ Hạ Vân khẽ nhíu mày, tôi chạm vào tay cô ấy: "Chơi thì chơi, chúng ta không sợ anh ta."
Ai ngờ họ lại chọn trò thật hay thách đâu chứ.
Thật khéo làm sao, người rút phải thử thách lại là Tống Hãn.
Anh ta cầm tấm thẻ: "Nhìn vào mắt người phụ nữ đầu tiên bên phải trong một phút."
Đúng lúc tôi ngồi ngay bên phải anh ta.
Tôi cau mày, mặc kệ ánh mắt của anh ta, từ chối: " Tôi không muốn chơi, uống rượu được không?"
Biết thế đã không đến, cái buổi tiệc tào lao.
Nghe vậy, có người nói không được chơi ăn gian, có người trêu chọc Tống Hãn, có người hò reo nói ít nhất phải uống ba ly.
Tôi giật giật khóe miệng, cầm ly rượu lên, ba ly nhanh chóng được uống cạn.
Tống Hãn bị tôi làm mất mặt như vậy, sắc mặt tối sầm, trông rất khó coi.
Anh ta đột ngột nắm chặt cổ tay tôi: "Hiểu Hiểu, em như vậy là có ý gì?"
" Tôi đã kết hôn rồi, sẽ chịu trách nhiệm với chồng mình," tôi cố sức giằng tay ra khỏi sự kìm kẹp của anh ta, "Không giống như một số người không có đạo đức."
Tống Hãn lại đưa tay ấn vào vai tôi, nhưng bị Lộ Hạ Vân đứng bên cạnh cản lại. Giọng cô ấy không mấy thiện chí: "Tống Hãn, đừng động tay động chân, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
"Mẹ nó, cô là cái thá gì?!"
Anh ta vừa mắng xong, liền bị tôi cầm chai rượu giơ lên đập mạnh vào đầu.
Thủy tinh vỡ tan tành trên sàn, rượu chảy lả tả xuống vai hắn.
"Tao cho phép mày mắng bảo bối nhà tao à, thằng ngu này?"
Tôi gượng dậy trong cơn choáng váng, hơi men như sóng ngầm dội thẳng lên đầu, Lộ Hạ Vân hoảng hốt bước tới, kịp thời đỡ lấy tôi.
"Bảo bối, cậu nói xem sao Tần Dụ còn chưa về?"
"Anh ấy đã nói là hôm nay kết thúc công tác mà, đồ lừa đảo."
Cô ấy thì thầm vào tai tôi an ủi: "Sắp rồi, tớ vừa nhắn tin gọi anh ấy đến, đợi thêm chút nữa, sắp về nhà được rồi."
Trong phòng riêng hỗn loạn, có người gọi 120, có người vội vàng cầm m.á.u cho Tống Hãn.
"Tống Hãn anh không sao chứ?"
"Gọi 120 đi chứ còn ngẩn ra đó làm gì!"
"Mẹ nó con nhỏ này thật độc ác, không còn là cô chủ nữa mà vẫn còn cái tính tiểu thư."
Tống Hãn đau đớn ôm vết thương, ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm vào bóng lưng tôi.
Nhưng hiện tại không ai dám đến gây sự với tôi.
Vài giây sau, Tống Hãn đứng dậy, từng bước tiến lại gần tôi.
Chưa đợi anh ta đi đến bên cạnh tôi, cửa phòng riêng từ bên ngoài mở ra.
Người phục vụ dẫn theo một người đàn ông vội vã bước vào. Dáng vẻ anh mang theo mệt mỏi phong trần, chiếc áo khoác gió trên người còn vương nếp nhăn, xộc xệch như vừa trải qua một chặng đường dài đầy gió bụi.
Ánh mắt của mọi người đều bị anh ấy thu hút.
Có người phản ứng nhanh chủ động đứng dậy chào hỏi: "Tổng giám đốc Tần, sao anh lại đến đây? Bên chúng tôi có chút rắc rối nhỏ, anh..."
Người này chưa nói xong, liền thấy tôi bước đi không vững vàng tiến lên, giật tay áo người đàn ông, dịu giọng ra lệnh: "Tần Dụ, anh đến muộn rồi."
"Ừm, về nhà rồi phạt anh nhé, được không?"
Bao nhiêu ấm ức lại muốn trút ra.
Tôi yếu ớt nhào vào lòng anh ấy, được anh ấy vững vàng ôm lấy.
"Họ nói em có cái tính tiểu thư, đặc biệt đáng ghét."
"Không đáng ghét," Tần Dụ ôm lấy tôi, nhẹ giọng dỗ dành, "Anh rất thích."
Tôi chú ý thấy vành tai anh ấy nóng lên, đưa tay véo nhẹ một cái.
Dáng người cao lớn đang ôm tôi khẽ run lên.
"Vậy em muốn anh nhảy 'Chúc ngủ ngon cô chủ' cho em xem."
Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, anh ấy không hề khó chịu, dỗ dành nói: "Ngoan nào, về nhà rồi anh nhảy cho em xem."
12
Khi được Tần Dụ bế lên xe, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.
Nhưng đầu óc không tỉnh táo cũng không ảnh hưởng đến việc tôi làm nũng.
"Tần Dụ."
"Ừm, sao vậy em?"
"Anh nên đổi xe đi, chiếc xe này chật quá, nằm không thoải mái."
Người đàn ông đang chỉnh lại quần áo cho tôi khẽ cười: "Có thể mua xe mới, nhưng chiếc này thì không thể đổi."
"Tại sao?"
Anh ấy im lặng một lúc lâu.
Đột nhiên đưa ngón tay nhéo mũi tôi: "Đồ sâu rượu, lúc nào cũng hỏi xong là quên."
"Nói cho em rồi em cũng chẳng nhớ."
"Ai nói em không nhớ, anh coi thường ai đấy hả?"
Tôi theo bản năng cãi lại, chủ đề lại nhảy vọt.
"Anh đừng lúc nào cũng hung dữ như thế, anh kiên nhẫn một chút, em sẽ học rất nhanh, rồi cũng... không ghét anh đến vậy nữa."
Tần Dụ bị chọc cười một cách bất lực: "Anh rất hung dữ sao? Còn phải kiên nhẫn thế nào nữa?"
Tôi đưa tay định đẩy mặt anh ấy ra: "Anh không được cãi lại em."
Đột nhiên anh ấy nắm lấy tay tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống.
Tôi ngây người nhìn lại, trơ mắt nhìn khuôn mặt anh ấy ngày càng gần tôi hơn.
Sống mũi khẽ lướt qua má tôi, anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Giây tiếp theo, dùng môi phong kín.
"Nếu anh hung dữ hơn một chút, đáng lẽ ra anh đã phải ngăn cản một kẻ ngốc nào đó yêu đương ngay từ đầu.
Trói em lại bên cạnh anh, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện với anh, chỉ có thể nhìn anh, ôm anh, hôn anh, không ai khác được chạm vào."
13
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi lại không tìm thấy Tần Dụ đâu.
Đành phải ngoan ngoãn đi làm.
Ngồi trên tàu điện ngầm, tôi lướt xem bài đăng trên vòng bạn bè mà mình đã cố gắng đăng lên đêm qua.
Chỉ mình tôi nhìn thấy.
[Tần Dụ nói tôi uống rượu xong không nhớ gì cả, đúng là vu khống, nhất định phải ghi lại, rồi lén lút tự minh oan cho mình.]
[A a a a a a a a anh ấy hôn tôi rồi! Sao anh ấy có thể hôn tôi!!! Chết tiệt %#^ ?♡…]
Phía sau toàn là một đống ký tự lộn xộn, không biết tôi đã đánh ra trong trạng thái tinh thần như thế nào.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ kỹ.
Thôi được rồi, đúng là không có bất kỳ ký ức nào cả.
Ngay cả môi Tần Dụ có cảm giác và mùi vị thế nào cũng không nhớ nổi.
Trong lòng ngọt ngào, đi làm cũng có động lực hơn.
Nhưng tôi không ngờ, một tiếng sau, một bài blog không rõ nguồn gốc đã lặng lẽ leo lên top tìm kiếm.
Kéo theo rất nhiều tài khoản chuyên giật tít cũng bắt đầu tạo xu hướng.
[Giới nhà giàu thật loạn... Công ty Lương nào đó phá sản cách đây không lâu, gần đây nghe tin đồn trong giới, hình như bị chính người tài do mình đào tạo đ.â.m sau lưng. Người đó họ Tần, công ty của anh ta bây giờ đang lên như diều gặp gió, hoàn toàn không nhớ ai đã tạo nền tảng và nguồn lực cho anh ta nữa rồi, chậc chậc chậc.
Quan trọng là đây còn chưa phải điều gây sốc nhất, điều gây sốc nhất là con gái duy nhất của Lương nào đó lại kết hôn với anh ta. Không thể không khiến người ta nghi ngờ, có phải cô con gái cố tình cấu kết với người ngoài để làm sụp đổ cha mình, khiến tôi chấn động cả năm trời.
PS: Tôi có bằng chứng, mọi người có thể tự mình xem.]
Và bức ảnh kèm theo chính là bức ảnh tôi và Tần Dụ ôm nhau tối qua.
Ảnh anh ta đăng ra khá mờ, hơn nữa chỉ nhìn thấy lưng tôi, không có chính diện.
Nhưng chắc chắn trong tay anh ta có những bức ảnh rõ nét hơn, thậm chí có thể là video.
Vẻ mặt Lộ Hạ Vân nặng nề nhìn tôi một cái.
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy: "Yên tâm, tớ không sao."
Nếu tôi dễ dàng bị dẫn dắt theo kiểu này, thì chẳng khác nào tự chui đầu vào bẫy của kẻ đứng sau.
Tôi cần giữ bình tĩnh.
Bây giờ Tần Dụ chắc chắn rất bận, tôi hết lần này đến lần khác nhấp vào ảnh đại diện của anh ấy, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không gọi cho anh ấy.
"Hiểu Hiểu, cậu xem này!"
Lộ Hạ Vân đột nhiên đến gọi tôi.
Tôi mở mạng xã hội ra, mím môi lướt từng bài một.
Đúng như lời cô ấy nói, hầu hết những bài viết bôi nhọ tôi cấu kết với Tần Dụ đã biến mất, phần còn lại chỉ là thuyết âm mưu về Tần Dụ.
Thậm chí, từ khóa chỉ trích Tần Dụ còn không ngừng tăng nhiệt.