Quản Gia Trở Thành Chồng Tôi

Chương 6 - (Hoàn)

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Là Tần Dụ làm," tôi kết luận, "Anh ấy xóa thông tin của tôi, rồi mua hot search cho chính mình, đây chắc chắn là do bên anh ấy sắp xếp."

" Tôi phải đi tìm anh ấy."

Bất kể chuyện gì đã xảy ra, sự thật đằng sau là gì, tôi cũng phải đối mặt và nói chuyện với Tần Dụ.

Vội vàng xách túi định đi về phía thang máy, nhưng thang máy vừa dừng lại mở cửa, người bước ra khỏi cabin lại là một vị khách không mời mà đến.

Tống Hãn vẫn băng bó đầu, dù đội mũ cũng không che được vết thương.

"Lương Hiểu, tôi đều thấy hết rồi."

Tôi lười nói chuyện với anh ta, định đi vòng qua anh ta vào thang máy.

Nhưng anh ta lại lùi lại chắn trước mặt tôi, ngăn không cho tôi đi.

"Hắn ta vẫn luôn lừa dối em, em không cần phải dây dưa với hắn nữa, hai người ly hôn đi, anh sẽ cưới em."

Tôi liếc xéo anh ta một cái, vừa định ra tay thì người bên cạnh đã vung tay đẩy anh ta ra.

"Người nào vậy hả, có hẹn trước chưa mà lén lút chạy vào công ty? Tôi gọi bảo vệ đấy nhé."

Vu Nguyệt lầm bầm mắng chửi Tống Hãn.

"Còn đội mũ lưỡi trai nữa, không phải anh đến đây để trộm bí mật kinh doanh đấy chứ, hả? Nói đi!"

Giọng cô ấy quá lớn, Tống Hãn hằm hè lườm cô ấy một cái, rồi quay người bỏ đi.

Anh ta còn không quên để lại cho tôi một câu: "Em nghĩ thông suốt rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh, anh sẽ đợi em."

Tôi há miệng còn chưa kịp mắng, Vu Nguyệt lại nói thay tôi: "Thôi đi ai thèm nhìn anh chứ? Lương Hiểu không thèm nhìn anh đâu, cút đi."

Đợi đến khi bóng dáng Tống Hãn không còn nữa, cô ấy mới nhẹ nhàng liếc tôi một cái.

"Mắt nhìn người của cậu trước đây tệ thật."

Tôi: "..."

Trước đây cô ấy từng gặp Tống Hãn, biết hắn là bạn trai cũ của tôi.

"Cảm ơn."

Vu Nguyệt hừ một tiếng, vỗ tay rồi bỏ đi.

Bị ngắt quãng như vậy, tâm trạng nóng vội của tôi cũng dịu đi nhiều.

Sắp xếp lại tâm trạng rồi xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Tần Dụ đang đợi tôi không xa.

Tôi tăng tốc chạy tới.

Vừa đóng cửa xe lại, tôi quay đầu liền thấy Tần Dụ mím môi không nói gì, áp suất không khí cũng rất thấp.

"Sao vậy? Đến tìm em lại không nói gì.

Cũng không nhắn tin, anh định đợi ở dưới lầu đến khi biển cạn đá mòn à?"

Anh ấy đưa cho tôi một miếng bánh nhỏ và một cốc trà sữa.

"Anh mang trà chiều cho em."

Anh ấy miễn cưỡng nhếch khóe môi: "Trông như đang bao biện cho bản thân, nhưng anh vẫn muốn mua cho em."

Tôi không nhận, mặt lạnh tanh nhìn anh ấy.

"Cái gì mà bao biện cho bản thân? Anh nói chuyện đừng nói nửa vời có được không? Hay là anh thừa nhận chính anh đã đ.â.m sau lưng bố tôi?"

"Anh..."

Tôi đưa tay che miệng anh ấy lại.

"Được rồi, không muốn nghe anh nói, nghe anh nói là phiền, toàn là những lời em không muốn nghe.

Hai người coi em là đồ ngốc à? Nếu đúng là anh làm, người khác đều biết, bố tôi cáo già như vậy sao có thể không biết? Còn đẩy em cho anh để em kết hôn với anh?

Hai người diễn kịch để vạch mặt kẻ đứng sau cũng phải giấu em à?

Vô lý, mấy người đàn ông các anh lúc nào cũng tự tin thái quá."

Mãi một lúc lâu, Tần Dụ đều không đáp lời.

Tôi định mắng anh ấy thêm vài câu nữa thì đột nhiên anh ấy bật cười, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay tôi, có chút nhột nhột.

"Này, có gì đáng cười chứ?

Anh xong đời rồi tôi nói cho anh biết, anh tội chồng thêm tội."

Anh ấy nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi, gạt tay tôi ra, rồi dụi dụi má vào lòng bàn tay tôi, hệt như một chú mèo con đang làm nũng.

"Ừm, em có phán anh tội gì anh cũng nhận."

Do dự một lúc, tôi mở lời hỏi: "Vậy anh nói đi, em say xong không nhớ gì cả, em đã quên cái gì rồi?"

Cả người anh ấy đột nhiên cứng đờ.

Ngồi thẳng dậy, muốn che đậy bằng cách chuẩn bị khởi động xe.

Tôi: ???

"Câm rồi à? Nói đi!"

Tôi đưa tay cù lét nách anh ấy.

"Đừng nghịch, anh đang lái xe mà."

"Vậy anh nói đi, anh còn giấu em thì anh cứ chờ bị phán tử hình đi."

"... ..."

"Anh không nói nữa thì em sẽ bắt anh về nhà vừa nhảy 'Chúc ngủ ngon cô chủ' vừa giải thích cho em."

"... Không được."

14

Cho đến khi màn kịch hạ màn, tôi vẫn không cạy được miệng của Tần Dụ.

Kẻ đứng sau gây hại cho công ty đã bị bắt gọn, bố tôi cũng hớn hở từ nước ngoài trở về.

Có người hỏi ông ấy có muốn khởi nghiệp lại không, thậm chí ông ấy còn vui vẻ xua tay, nói có con rể là đủ rồi, ông ấy không tham gia nữa, muốn cùng mẹ tôi đi khắp thế giới hơn.

Ồ, quên chưa nói.

Mẹ tôi đã ra nước ngoài hai năm rồi không thèm để ý đến ông ấy, ông ấy đi tìm bà ấy cách đây không lâu cũng bị từ chối.

"Bố, hay là thế này, con và Tần Dụ tổ chức lại đám cưới, như vậy mẹ sẽ về thôi ạ."

Ông ấy thấy ý của tôi rất hay, bắt đầu bàn bạc chuyện cưới xin với Tần Dụ.

Tôi ôm điện thoại xem đoạn chat với mẹ mà cười trộm.

Thật ra sau khi đăng ký kết hôn, mẹ tôi đã luôn muốn về nước xem Tần Dụ, nhưng khổ nỗi bị dự án ở nước ngoài níu chân, không thể thoát ra được.

Lần này về, bà ấy không chỉ về để gặp tôi, gặp con rể, mà còn về để "xử lý" bố tôi.

Dù sao thì bố tôi cứ thế nhẹ nhàng để tôi kết hôn, bà ấy nhất định phải dạy cho ông ấy một bài học.

Trong sự xôn xao bàn tán, đám cưới của tôi và Tần Dụ cứ thế diễn ra.

Đám cưới chỉ mời người thân bạn bè, mọi thứ đều tập trung vào trải nghiệm của tôi, cả ngày tôi vẫn tràn đầy năng lượng.

Nằm trên giường sung sướng đếm phong bì lì xì, còn chưa sắp xếp xong, Tần Dụ đã bước ra từ phòng tắm.

"Đi tắm không?"

Anh ấy đã lau khô tóc rồi, tôi quay đầu nhìn anh ấy một cái, khuôn mặt lập tức nóng bừng, bối rối dời mắt đi.

"Ít nhất anh cũng phải mặc quần áo vào chứ!"

Tần Dụ cười.

"Không thích à?

Anh đưa em đi tắm, được không?"

...

Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên.

Ánh đèn vàng nhạt hắt lên làn da, tôi cảm thấy mình nóng như lửa đốt.

Trong lúc căng thẳng, tôi bắt đầu nói nhiều.

"Đến ngày cưới rồi mà anh vẫn không chịu nói em đã quên cái gì."

Tần Dụ: "..."

"Cũng không nhảy 'Chúc ngủ ngon cô chủ' cho em."

Anh ấy không nói gì, âm thầm đổi một tư thế khác.

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn mới vang lên từ phía sau.

"... Cô chủ, làm tốt lắm.”

"Rất xinh đẹp... đừng trốn."

Mặt tôi đỏ bừng, giận dỗi.

"Anh gian lận!"

"Ừm."

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên bờ vai.

" Nhưng trọng tài không phán tôi phạm luật.

Cảm ơn vì đã tha cho tôi một lần."

Ngoại truyện: Góc nhìn của Tần Dụ

1

Ông chủ có một cô con gái rất được cưng chiều.

Tôi nghe họ nói, hình như tên là Lương Hiểu?

Nhưng điều đó không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi, ước chừng cả đời này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

2

Điều tôi không ngờ là ông chủ lại đẩy tôi đến trước mặt cô ấy.

Cô gái mím môi cười, lúm đồng tiền trên khóe miệng trông thật ngoan ngoãn.

Tôi lịch sự chào hỏi, nghiêm túc ghi nhớ lời ông chủ dặn.

Công việc của tôi thêm một mục, đó là quản lý cô ấy một chút, đừng để cô ấy chơi bời quá đà.

Tôi không dấu vết liếc nhìn cô ấy một cái.

Cô bé này trông ngoan thế này, cần phải có người trông chừng sao?

3

Lần đầu tiên tôi kéo Lương Hiểu ra khỏi quán bar, cô ấy rất không phục.

Lúc đó tôi mới nhận ra, lời ông chủ nói một chút cũng không sai.

Có lẽ là thời kỳ nổi loạn của tuổi dậy thì, thế nên tôi dùng giọng điệu xa cách nhưng lịch sự nói: "Cô chủ, xin mời về lớp học."

Lương Hiểu không để ý.

"Sinh viên đại học trốn một buổi học thì có làm sao chứ?"

Tôi không mặn không nhạt đáp trả: "Thầy giáo môn chuyên ngành đó thích điểm danh, quên rồi à?"

Nhìn vẻ mặt tức giận mà vẫn phải đi theo tôi của cô ấy, tôi theo bản năng nhếch khóe môi.

4

Mỗi lần sau này, tôi đi tìm Lương Hiểu đều có lý do chính đáng.

Đến khi nhận ra, tôi mới biết, trước mỗi lần đi tìm cô ấy, tôi đều vô thức mỉm cười. Và mỗi khi trêu chọc, ánh mắt tôi lại không rời khỏi gương mặt cô, dõi theo từng biến chuyển nhỏ nhất trong biểu cảm ấy, như thể chỉ cần bỏ lỡ một nhịp thôi cũng là điều đáng tiếc.

Tôi biết, có điều gì đó đã thay đổi.

Nhưng cô ấy là Lương Hiểu mà, một tiểu thư vừa kiêu sa vừa đáng yêu.

Tôi không thể không cho cô ấy một cuộc sống xứng đáng.

(Hoàn)

Quản Gia Trở Thành Chồng Tôi

Chương 6 - (Hoàn)

Chương trước
Chương sau