“ Tôi không đồng ý!”
Thẩm Thiệu chỉ thẳng vào mặt tôi, nghiến răng trợn mắt.
“Mỗi tháng hai nghìn tiền sinh hoạt, bốn năm cộng với học phí là hơn chục vạn! Dù sao chị cũng là người ngoài sớm muộn gì cũng gả đi, chị lấy tư cách gì mà xài tiền của tôi?!”
Bố tôi không nói gì, chỉ cúi đầu rít thuốc.
Mẹ tôi đứng bên thì nhỏ giọng dỗ dành:
“Được rồi Nguyệt Nguyệt, nhà mình còn phải dành tiền để sau này cho em con cưới vợ, còn mua nhà cho em trai con nữa. Con cẩn thận chi tiêu một chút nhé.”
Quả nhiên, bố mẹ vẫn thiên vị Thẩm Thiệu như kiếp trước.
Nhà tôi từ trước đến nay vốn trọng nam khinh nữ.
Kiếp trước, nhờ được bố mẹ nuông chiều, Thẩm Thiệu càng ngày càng hỗn:
Đánh nhau, cờ bạc, lừa đảo...
Tôi nhìn mớ hỗn độn dưới đất, khẽ cười lạnh trong lòng:
【Hai người tưởng nó sẽ nuôi dưỡng hai người lúc về già à? Sang năm thằng ngu này sẽ bị lừa mất ba trăm ngàn, ba năm sau hai người phải nai lưng làm thuê trả nợ, c.h.ế.t thảm trong một vụ tai nạn xe. Còn nó? Bị c.h.é.m c.h.ế.t ngoài đường khi đang đánh nhau với hội đầu gấu.】
Bất ngờ, mẹ tôi tái mặt, còn bố thì lập tức ngẩng đầu nhìn tôi trân trân.
Tôi hoang mang nhìn hai người:
“Bố mẹ sao thế ạ? Mặt mũi trông không được ổn lắm.”
Mẹ tôi như bừng tỉnh, vội vàng chữa cháy:
“Mẹ không sao. Được rồi con à, con nói ít thôi, mau về phòng thu dọn đồ đi, lát nữa còn đến trường nhập học.”
Hôm nay là ngày khai giảng đại học.
Kiếp trước, tôi đậu vào một trường danh tiếng 985 tại địa phương, còn Thẩm Thiệu chỉ vào được một cao đẳng gần đó.
Khi biết kết quả, bố mẹ chỉ qua loa khen tôi vài câu.
Họ cho tôi mỗi tháng đúng tám trăm tệ tiền sinh hoạt,
Còn Thẩm Thiệu? Những ba nghìn.
Bố mẹ bảo:
“Con trai ra ngoài có nhiều thứ phải tiêu, con gái thì đừng tiêu bậy, phải biết tiết kiệm, học cách đảm đang.”
Vì có bố mẹ chống lưng, Thẩm Thiệu thường xuyên bắt nạt tôi sau lưng.
Kiếp này, tôi chỉ mới xin thêm chút tiền, cậu ta đã nhảy dựng lên rồi.
Ngày hôm sau, Thẩm Thiệu dẫn người chặn tôi trước cổng trường.
“Thẩm Nguyệt! Mau đưa hai nghìn đây! Không thì hôm nay chị đừng hòng bước vào cổng!”
Cậu ta gằn giọng uy hiếp.
Tôi bình tĩnh rút điện thoại ra, đưa màn hình cho cậu ta xem.
Con ngươi của Thẩm Thiệu lập tức co rút, mặt biến sắc.
Cậu ta gằn giọng:
“Chị có ý gì đây?!”
Trên màn hình là toàn bộ lịch sử nạp tiền vào game của Thẩm Thiệu suốt ba năm cấp ba cái này tôi tra từ hệ thống của tiệm net.
Không tra thì thôi, vừa tra xong suýt nữa tôi nghẹn họng:
Tổng cộng, cậu ta đã đốt hơn năm vạn tệ vào game online.
Thẩm Thiệu nghiện game, suốt ngày kiếm cớ đi học nhóm để lẻn ra net chơi cùng đám bạn xấu.
Không học hành, điểm số thê thảm.
Thế mà bố mẹ vẫn luôn cưng chiều cậu ta.
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta:
“Nếu bố mẹ biết em đã tiêu từng đó tiền vào game, bố có đập gãy chân em không nhỉ?”
Bố tôi từng là bộ đội, lúc nghiêm khắc lên thì đến Thẩm Thiệu cũng phải sợ.
Hồi bé, cả hai chúng tôi không ít lần ăn đòn.
Thẩm Thiệu như sực nhớ điều gì, sắc mặt biến đổi khó coi như nuốt phải ruồi.
Cậu ta nghiến răng:
“Lần này chị giỏi lắm, Thẩm Nguyệt, cứ chờ đấy cho tôi!”
Dứt lời, cậu ta dẫn người bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng đó, khẽ cong môi cười nhạt.
Thẩm Thiệu đăng một bài lên vòng bạn bè.
Ảnh chụp một đôi sneaker phiên bản giới hạn đang rất hot gần đây, nhìn thôi đã thấy đắt đỏ.
Bên dưới còn bình luận khoe mẽ:
【Không có gì, chỉ vài vạn thôi, là tiền tiêu vặt bố tôi cho đấy.】
Toàn là c.h.é.m gió.
Đôi giày đó đâu phải bố tôi cho, mà là Thẩm Thiệu lấy trộm chứng minh thư của bố đi vay tín dụng online.
Kiếp trước, đến khi tôi phát hiện ra chuyện này, cậu ta đã nợ cả triệu rồi.
Bố mẹ tôi vì gánh nợ thay mà phải đi làm thuê, cuối cùng gặp tai nạn xe tải, c.h.ế.t vô cùng thảm.
Thẩm Thiệu chẳng những không hối hận, còn kéo bè kéo cánh đánh nhau, cuối cùng bị c.h.é.m c.h.ế.t ngay trên phố.
Nghĩ tới bi kịch đời trước, cuối tuần tôi tranh thủ về nhà một chuyến.
Thẩm Thiệu lúc đó cũng có mặt.
Trong bữa cơm, mẹ hỏi tình hình học hành của hai đứa.
Thẩm Thiệu nói rất ổn, mới gia nhập một câu lạc bộ, quen thêm nhiều bạn mới.
Bố mẹ nghe xong thì tươi cười rạng rỡ.
Tôi khẽ giật khóe miệng, trong lòng mắng thầm:
【Câu lạc bộ gì chứ, rõ ràng là hội đầu gấu đường phố, toàn lũ vô công rồi nghề.】
Tay mẹ tôi đang gắp thức ăn bỗng khựng lại, rồi dịu giọng:
“Hôm nào dẫn bạn về chơi đi, mẹ nấu món ngon cho tụi con.”
Thẩm Thiệu tất nhiên không dám, lắp bắp gật đầu.
Tôi liền gửi cho bố mẹ một bài cảnh báo về sinh viên bị lừa vay tiền qua app.
Mẹ tôi hỏi:
“Nguyệt Nguyệt, con gửi cái này là sao thế?”
“Chuyện vay online ấy mà, toàn bẫy cả. Bố mẹ tuyệt đối đừng dính vào, đặc biệt là em trai con.”