Tay Thẩm Thiệu run lên, viên thịt vừa gắp rơi xuống đất.
Mặt cậu ta thoáng hoảng hốt.
Tôi giả vờ không thấy, nhẹ nhàng nói:
“Trường con gửi cho sinh viên đấy, gần đây có người bị lừa rồi, nên bảo mình chú ý.”
Mẹ tôi nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Thiệu, liền hỏi:
“Con sao vậy? Không khỏe à?”
Cậu ta cố nặn ra nụ cười:
“Không, sao con lại dính vào mấy cái đó chứ.”
Tôi khẽ nhếch môi, thầm nghĩ:
【Còn mạnh miệng à, mai mấy ông cho vay sẽ tới tận nhà máy của bố để đòi nợ đấy, suýt nữa hại bố bị đuổi việc.】
Bố tôi bỗng đặt tờ báo xuống.
Vẻ mặt luôn điềm tĩnh giờ lại ẩn chứa sự giận dữ.
“Bà nó, vào phòng lấy hộ tôi cái chứng minh thư.”
Mẹ tôi hiểu ý, vội vào phòng.
Không khí trong phòng khách đột nhiên trùng xuống.
Thẩm Thiệu định lẻn đi.
Bố tôi chặn lại:
“Đứng lại! Định đi đâu đấy?”
Cậu ta mắt láo liên, vội bịa chuyện:
“Con... con chợt nhớ ra ở trường có việc, phải quay lại ngay.”
Bố có vẻ nghi ngờ.
Tôi nghe mà phì cười:
【Chắc là muốn về lục lại chứng minh thư đấy mà.】
Mẹ tôi đi ra, nói tìm nãy giờ mà không thấy.
Bố lập tức nghiêm mặt, ra lệnh:
“Cuối tuần này, con phải ở nhà, không được đi đâu hết!”
Tối hôm đó, Thẩm Thiệu đạp tung cửa phòng tôi.
Cậu ta tức giận gằn giọng:
“Thẩm Nguyệt! Có phải chị biết chuyện gì rồi đi mách lẻo với bố mẹ không?!”
Tôi giả vờ ngơ ngác:
“Em đang nói gì vậy?”
“Chính là—”
Nói đến nửa chừng, cậu ta như nhớ ra điều gì đó, lập tức nín lại.
Cậu ta trừng mắt cảnh cáo:
“Tốt nhất là đừng để tôi nghe được chị đã nói linh tinh gì, không thì đừng trách tôi ra tay nặng!”
Tôi suýt nữa bật cười. Ai phải chịu khổ thì chưa biết đâu, nhưng ngày mai có người chắc chắn sẽ khổ.
Ở nhà rảnh rỗi, Thẩm Thiệu ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng làm gì…
Đến trưa, bố tôi đột nhiên về sớm mà không nói một lời.
Mẹ tôi ngạc nhiên:
“Hôm nay sao nhà máy lại cho nghỉ nửa ngày vậy?”
【Còn gì nữa, chắc là bọn đòi nợ online kéo tới quậy chứ gì.】 – tôi thầm nghĩ.
Bố liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt sâu xa, rồi quay người vào phòng Thẩm Thiệu.
Không lâu sau đó, trong phòng vang lên tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết.
Tôi và mẹ lập tức chạy vào.
Thẩm Thiệu trùm kín chăn, bố tôi cầm gậy mà phang tới tấp.
Mẹ hoảng hốt vội chen vào can ngăn:
“Ông làm gì vậy! Cẩn thận đánh hỏng con bây giờ!”
Bố tôi tức đến phát run, ánh mắt nhìn Thẩm Thiệu đầy thất vọng và giận dữ:
“Bà tự hỏi xem nó đã làm gì đi! Cái thằng ranh con này to gan thật đấy, dám lấy chứng minh thư của tôi đi vay tiền online! Bọn đòi nợ kéo đến tận nhà máy tao làm loạn, ông chủ suýt nữa đuổi việc tôi luôn rồi đấy!”
Vừa nói vừa đánh thêm vài gậy nữa.
Thẩm Thiệu co rúm trong chăn, vẫn cứng đầu hét toáng:
“Con chỉ mua có đôi giày mới thôi mà! Ai bảo bố mẹ không cho tiền mua!”
Tôi lạnh giọng:
“Nói thật đi, em đã vay bao nhiêu?”
Thẩm Thiệu câm như hến.
Bố tôi đi thẳng ra ngân hàng tra sao kê.
Kết quả khiến ai cũng sốc:
Thẩm Thiệu dùng chứng minh thư của bố vay tiền ở bảy nền tảng khác nhau, tổng cộng hơn hai trăm ngàn.
Ngay cả tôi cũng kinh ngạc. Không ngờ cậu ta gan to đến vậy.
Cậu ta khai do vài nền tảng lãi mẹ đẻ lãi con, áp lực quá nên phải vay chỗ khác để trả bù, định lấy chỗ này đắp chỗ kia.
Không ngờ lãi chồng lãi, đến lúc xoay không nổi thì giả c.h.ế.t bỏ mặc luôn.
“Dù sao thì trên mạng ai chả làm thế.”
Thẩm Thiệu vẫn không thấy mình sai.
Chiều đó, điện thoại bố liên tục bị gọi đến từ các số lạ.
Thậm chí mẹ tôi cũng bị gọi.
Bố giật lấy điện thoại ném cho Thẩm Thiệu, hét lớn:
“Để thằng súc sinh này tự nghe đi!”
Thẩm Thiệu quỳ dưới đất, rụt cổ không dám nói gì.
Tôi khuyên nhủ:
“Bố mẹ, giờ đừng nổi giận nữa. Quan trọng là giải quyết hậu quả. Con có tìm hiểu rồi, mấy nền tảng này phần lớn là cho vay bất hợp pháp, lãi suất không hợp lý. Mình nên báo công an, cố gắng thương lượng chỉ trả phần vay gốc.”
Mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa gật đầu:
“Nguyệt Nguyệt nói đúng.”
Cả nhà bàn bạc xong quyết định báo cảnh sát.
Cảnh sát sẽ đứng ra phối hợp, cố gắng chỉ phải trả tiền gốc.
Bố tôi mặt lạnh như tiền hỏi Thẩm Thiệu:
“Giờ còn bao nhiêu tiền?”
“Còn... còn không nhiều.”
Cậu ta lắp bắp.
Biết cậu ta vay hơn hai trăm ngàn mà gần như tiêu sạch, bố tôi không nhịn được lại đánh thêm trận nữa.
Thẩm Thiệu ôm đầu gào khóc:
“Bố đánh c.h.ế.t con đi! Rồi xem sau này ai nuôi bố!”
Nghe đến đây, sắc mặt bố tôi đen như đáy nồi.
Ông thở dốc, chỉ tay mắng thẳng:
“Còn trông mong mày nuôi tao? Tao còn chưa c.h.ế.t vì bệnh thì đã bị mày tức c.h.ế.t trước rồi!”
Cả nhà kiểm lại sổ sách, gộp hết tài sản chỉ lo được tầm hơn hai trăm ngàn.
Chúng tôi đến đồn cảnh sát trình báo.
Sau nhiều vòng thương lượng, phía cho vay cuối cùng cũng đồng ý chỉ thu tiền gốc.
Xem như tạm thời vượt qua được cơn bão.
Nhưng Thẩm Thiệu vẫn chứng nào tật nấy.
Lúc ăn cơm, cậu ta ném mạnh bát đũa xuống bàn:
“Tiền của con bị mấy người lấy hết đi trả nợ rồi, sau này con lấy gì mua nhà hả?!”
Mẹ tôi không nhịn được, tát cho nó một cái rõ đau.
Bố tôi thì nhìn cậu ta bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù:
“Từ giờ, chị mày tiêu một đồng mày bị trừ một đồng.”
Thẩm Thiệu ôm mặt, không dám tin:
“Tại sao chứ?! Mấy người tiêu tiền cho con nhỏ người ngoài như nó, còn con thì không có gì à?!”
“Mấy người có biết chi phí sinh hoạt của con ngoài trường lớn thế nào không?!”
Tôi cười khẩy, ném cho cậu ta một cái link bán đồ cũ:
“Đôi giày sneaker bản giới hạn của cậu đó, giờ bán lại chắc còn được 8.000 tệ. Cộng thêm khoản bố mẹ cho, đem tiêu nguyên năm vẫn đủ.”
Thẩm Thiệu còn định cãi.
Bố tôi híp mắt nhìn cậu ta, cậu ta mới ngậm miệng.
…