Trường tôi phát học bổng cho sinh viên mới.
Tôi dùng số tiền đó mua quà cho cả nhà kể cả Thẩm Thiệu.
Mẹ tôi xót ruột:
“Nguyệt Nguyệt, lần sau đừng mua nữa, giữ mà tiêu cho bản thân đi con.”
Bố tôi cũng gật đầu:
“Có tiền thì đừng hoang phí, bố mẹ không cần gì đâu.”
Thẩm Thiệu thì nhăn nhó:
“Cái gì đây? Nhìn rẻ tiền quá, tôi không cần.”
Nó vừa nói vừa ném cái máy cạo râu xuống bàn.
Bố tôi nhíu mày, quát lớn:
“Con nói chuyện với chị mình kiểu gì đấy? Học hành để cho chó ăn hết rồi à?!”
Thẩm Thiệu cười khẩy khinh thường:
“Hừ, tôi không có loại chị như vậy! Đừng tưởng tôi không biết những chuyện dơ bẩn mà chị làm sau lưng!”
Tôi nhìn cậu ta, không hiểu đầu óc có vấn đề gì.
Cậu ta ném ra một đoạn video.
Trong video là cảnh tôi bước lên một chiếc xe sang cùng một người đàn ông lạ, rồi rời đi.
Bố mẹ tôi lập tức biến sắc.
Thẩm Thiệu hếch cằm, đắc ý nói:
“ Tôi thấy rõ ràng chị bị bao nuôi rồi. Không chừng cả quà tặng này cũng là tiền người ta cho, còn bịa chuyện là học bổng để lừa bố mẹ!”
Nghe cậu ta khiêu khích, bố tôi lập tức quay sang, mặt lạnh tanh:
“Nguyệt Nguyệt, những gì em trai con nói... là thật sao?”
Tôi nhếch môi, trong lòng lẩm bẩm:
【Tin lời nó chẳng bằng tin mình là con gái ruột của Tần Thủy Hoàng.】
Bố mẹ tôi thoáng khựng lại.
Tôi lập tức rút ra giấy chứng nhận học bổng của trường cùng hợp đồng gia sư, đập thẳng vào mặt Thẩm Thiệu:
“Mở to mắt ra mà nhìn. Tôi đi dạy kèm tận nhà mỗi tuần, người đón tôi là phụ huynh học sinh.”
Thẩm Thiệu trừng mắt nhìn, nghiến răng, vẫn không chịu tin:
“Không thể nào! Nhất định là chị bị bao nuôi!”
“Bốp!”
Bố tôi tát thẳng vào mặt cậu ta.
“Thằng súc sinh này, mấy lời như thế mà cũng dám nói bậy à?!”
【Tên này còn chưa biết tuần sau sẽ bị phát hiện là đi thi hộ người khác, rồi suýt bị đuổi học.】
Tôi thầm khinh thường trong lòng.
“Keng” một tiếng.
Thứ gì đó trên tay mẹ rơi xuống sàn.
“Mẹ sao thế?” – tôi hỏi.
Mẹ lúng túng:
“Không sao không sao … tay mẹ run chút thôi.”
Bố nghiến răng ra lệnh cho Thẩm Thiệu xin lỗi tôi.
Nhưng cậu ta ngang ngược:
“Bắt tôi xin lỗi chị ta? Cho dù hôm nay bố bắt tôi nhảy từ tầng sáu xuống, tôi cũng không xin lỗi Thẩm Nguyệt!”
Nhìn bộ dạng mất dạy ấy, tôi chỉ biết thở dài.
【Thật sự là bị nuôi hư rồi. Tất cả là do bố mẹ chiều quá, mới khiến cậu ta thành ra như vậy.】
Bố tôi đột nhiên kéo cậu ta vào thư phòng:
“Tối nay mày chép cho tao 1.000 lần Đạo Đức Kinh, học lại cách làm người cho tử tế!!”
“Nếu không chép, tao cho mày biết tay!!”
Hôm sau tôi trở lại trường, nghe nói Thẩm Thiệu đã bị nhốt trong thư phòng cả đêm.
Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ nhà.
“Nguyệt Nguyệt à! Em con đi thi hộ cho người khác bị phát hiện rồi! Trường định đuổi học nó đấy, giờ làm sao bây giờ?!”
Mẹ tôi lo lắng phát khóc.
Tôi hít sâu một hơi. Cái đồ ngu này, thật sự đi làm thật.
Thẩm Thiệu tuy học dốt nhưng thể lực lại rất tốt.
Kiếp trước cậu ta từng thi hộ bài kiểm tra thể lực, còn phá luôn kỷ lục.
Mà người nhờ lại là con gái, quá bất thường nên bị giám thị nghi ngờ.
Sau đó trường điều tra ra: Thẩm Thiệu không chỉ thi hộ một lần, mà là nhiều lần.
Tình tiết nghiêm trọng, trường quyết định đuổi học.
“Con biết rồi, mẹ đừng cuống. Con qua ngay.”
Tôi vội vàng chạy đến.
Trường Thẩm Thiệu ở ngay cạnh, ra khỏi cổng rồi rẽ phải là tới.
Vừa tới cổng, tôi đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
“Cùng lắm thì tôi nghỉ học luôn! Cái trường c.h.ế.t tiệt này có gì mà ghê gớm?!”
Bố tôi đỏ ngầu mắt, tức đến méo cả mặt:
“Mày im ngay! Với cái bản mặt này mà không học thì mày làm được cái gì hả?!”
Thẩm Thiệu vẫn cứng đầu:
“ Tôi sẽ khởi nghiệp, làm ăn! Cùng lắm đi làm thuê, cũng chẳng đến mức c.h.ế.t đói!”
Trán bố tôi nổi đầy gân xanh, đá thẳng một cú:
“Mày mà làm được thì thiên hạ này đều là người ngu cả rồi! Cỡ mày ra đời chắc cái quần lót cũng bị người ta lừa sạch!”
Thẩm Thiệu cũng gào lên:
“Sao bố có quyền nói tôi như vậy?! Tôi biết rõ bố mẹ xem thường tôi! Tôi sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy tôi không thua ai hết!!”
Thấy hai người sắp đánh nhau, tôi vội chen vào can ngăn.
Tôi khuyên Thẩm Thiệu mau xin lỗi nhà trường, thể hiện thái độ tốt một chút.
Cậu ta vẫn cứng đầu như vịt c.h.ế.t không chìm, nhất quyết không nhận lỗi.
Không còn cách nào, tôi đành tự mình đứng ra nói chuyện với nhà trường.
Tôi năn nỉ đủ kiểu, suýt nữa thì quỳ gối luôn.
May mà trường thấy tôi là sinh viên trường danh tiếng, lại cư xử lễ phép, nên cũng dịu xuống:
“Thế này nhé, phạt cảnh cáo nặng, ghi học bạ, đọc kiểm điểm trước toàn trường.”
“Cảm ơn thầy nhiều ạ!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, bố tôi ép Thẩm Thiệu cúi đầu xin lỗi, còn bắt viết bản kiểm điểm ngay tại chỗ, cam đoan không tái phạm.
Chuyện tạm ổn.
Tôi tưởng sau lần này cậu ta sẽ biết sợ.
Ai ngờ, tính phản nghịch còn tăng thêm.
Hôm đó, Thẩm Thiệu khoe với cả nhà rằng đã nhận được việc làm thêm lương cao, do bạn thân giới thiệu, lương gần 10.000 tệ/tháng.
Tôi nhíu mày ngay lập tức. Có gì đó rất sai.
【Lại bị dụ vào đa cấp rồi chứ gì. Món hời nào mà tới lượt cậu chứ?!】
Bố tôi cau mày hỏi:
“Làm việc gì? Làm ở đâu?”
Thẩm Thiệu hếch mặt lên, đắc ý:
“Làm sale! Giờ nghề này kiếm tiền cực khủng! Sếp nói rồi, chỉ cần tôi cố gắng là lên chức, tăng lương như chơi!!”
【Chuẩn rồi, đa cấp 100%. Bánh vẽ to tổ bố thế kia mà tin sái cổ được.】
Thẩm Thiệu còn đang tưởng tượng cảnh lái siêu xe, sống biệt thự.
Bố tôi một câu dập tắt:
“Ngày mai nghỉ việc, quay lại trường học. Nhà mình chưa đến mức phải để con đi làm mấy trò đó.”