QUAY ĐẦU HỐI CẢI

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Nếu còn dính đến mấy cái trò đa cấp lừa đảo, từ nay coi như nhà này không có đứa con trai nào hết! Một xu thừa kế cũng không có phần!”

Nghe vậy, Thẩm Thiệu mới chịu xuống nước:

“Được rồi được rồi, tôi không đi là được chứ gì!”

Từ ngày đó, cậu ta ngoan ngoãn được một thời gian.

Tôi tưởng cuối cùng cậu ta cũng trưởng thành.

Ai ngờ... một hôm Thẩm Thiệu dẫn người xông thẳng vào phòng tôi, chưa nói câu nào đã đập phá.

Chiếc laptop mới mua của tôi bị đập tan tành.

Tôi giận dữ quát:

“Cậu lại nổi điên gì nữa đây?!”

Thẩm Thiệu mắt đỏ ngầu, xé nát hết sách vở trong tủ của tôi.

“Đập đi! Hỏng bao nhiêu, tôi chịu hết!”

Thẩm Thiệu vừa ra lệnh, mấy tên đàn em xông vào phá hoại.

Chỉ trong chốc lát, căn phòng của tôi đã tan hoang như bãi chiến trường.

Toàn bộ quá trình, tôi đều quay video lại từ đầu đến cuối.

Thẩm Thiệu phát hiện, liền nhào tới định giật điện thoại của tôi.

“ Tôi báo cảnh sát đấy. Cậu dám đụng vào tôi thử xem.”

Tôi lạnh mặt cảnh cáo.

Ai ngờ cậu ta cười khẩy, rồi thật sự động tay.

Một cú đá vào bụng, đau đớn quặn thắt khiến tôi ngã dúi ra sau, đập mạnh vào tường.

Mồ hôi lạnh vã ra đầy trán.

Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau:

“Anh Thiệu, chị ấy là chị ruột anh mà, anh đánh thật luôn à?!”

Thẩm Thiệu nhổ nước bọt vào tôi, mặt mũi đầy khinh ghét:

“Tao mà có loại chị gái báo hại thế này à?! Một đứa sắp gả đi thì có tư cách gì tranh giành tài sản với tao?!”

Nói rồi cậu ta túm tóc tôi, kéo lê như lôi một con ch.ó chết.

Tôi cố sức giãy giụa, móng tay cấu vào cậu ta.

Thẩm Thiệu đau điếng, giơ tay tát tôi liên tiếp:

“Còn dám cào ông mày?!”

Đúng lúc đó, mẹ tôi đi chợ về, nghe thấy tiếng động, lập tức chạy vào.

“Con làm gì thế hả?! Sao lại đánh cả chị con?!”

Tôi m.á.u ở mép, mặt sưng tím nhiều chỗ.

Thẩm Thiệu chẳng tỏ ra hối lỗi, ánh mắt vẫn đầy hung ác.

Cậu ta lôi ra một bản di chúc mới lập:

“Nếu tôi không phát hiện kịp, hai người tính để lại căn nhà cho Thẩm Nguyệt à?! hai người đúng là thiên vị quá đáng!”

Mẹ tôi không dám tin rằng chỉ vì tranh giành thừa kế, Thẩm Thiệu lại đánh chị gái phải nhập viện.

Bố tôi biết chuyện, đến bệnh viện hỏi tôi:

“Nguyệt Nguyệt, con tính sao chuyện này?”

Tôi nói rõ:

“Con muốn báo cảnh sát. Không chỉ vậy, còn phải đưa nó ra toà!”

Bố tôi gật đầu.

Mẹ tôi định nói gì đó... nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

Lúc cảnh sát tới bắt, Thẩm Thiệu không hề sợ hãi, còn ngạo mạn tuyên bố:

“Bố mẹ tôi sẽ lo cho tôi ra ngoài, tôi là con trai duy nhất, ai dám nhốt tôi lâu?!”

Tôi lập tức thuê luật sư khởi kiện.

Chỉ tới khi ra tòa, Thẩm Thiệu mới bắt đầu hoảng.

Cậu ta không ngờ tôi thật sự kiện cậu ta ra tòa.

Thẩm Thiệu gào lên:

“Thẩm Nguyệt, chị điên rồi hả?! Chút chuyện nhỏ cũng đưa ra toà?! Chị quên tôi là em trai chị à?!”

“Bố mẹ đâu rồi? Họ không quan tâm tôi nữa sao?!”

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta:

“Lúc cậu đánh tôi, cậu có nhớ tôi là chị ruột không? Bố mẹ nói, để cậu rút được bài học, học lại cách làm người.”

Cuối cùng, Thẩm Thiệu bị tuyên tội cố ý gây thương tích, phải ngồi tù.

Hai tháng sau, tôi tới thăm.

Cậu ta ốm đi rõ rệt, khí thế cũng xuống hẳn.

Vừa thấy tôi, mắt Thẩm Thiệu sáng lên:

“Thẩm Nguyệt! Chị tới thả tôi ra đúng không? Chị tha cho tôi đi, sau này tôi không chống đối chị nữa đâu!”

Tôi vứt xuống bàn một tờ giấy:

“Muốn ra? Thì ký vào giấy từ bỏ quyền thừa kế này.”

Thẩm Thiệu trợn mắt, tức giận:

“Chị đừng có mơ!”

Tôi quay lưng rời đi, không buồn đáp.

Thấy vậy, cậu ta hốt hoảng:

“Ký! Tôi ký là được chứ gì!”

Cậu ta cầm bút, ký cái rụp.

Tôi nộp giấy bãi nại, xin cho cậu ta được tạm tha.

Thẩm Thiệu xúc động đến rớm nước mắt.

Tôi đưa cậu ta tới bệnh viện.

Cậu ta ngạc nhiên:

“Chị đưa tôi tới đây làm gì?”

Tôi siết chặt môi, đáp:

“Bố bị tai nạn xe, đang cấp cứu trong phòng ICU.”

Cậu ta đơ người, môi run run:

“Sao lại như vậy...?”

Tôi kể:

“Dạo gần đây, nhà máy làm ăn không tốt, bố bị sa thải. Ra ngoài xin việc, lúc sang đường thì bị xe tông. Tài xế bỏ trốn, cảnh sát đang điều tra.”

Từ ngày bố tôi gặp nạn, mẹ ngày đêm túc trực ngoài phòng bệnh.

Vừa thấy Thẩm Thiệu, bà không kiềm được bật khóc.

Còn Thẩm Thiệu thì đứng đực ra, không biết làm gì.

Mất đi trụ cột, gia đình rối ren như nhà không nóc.

Tôi phải thay bố mẹ trao đổi với bác sĩ, xử lý viện phí.

Nghe tới chi phí mấy chục vạn, mẹ tôi mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói:

“Nhà mình làm gì còn tiền... Giờ biết làm sao hả con...”

Thẩm Thiệu mắt hoe đỏ.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra đề nghị:

“Bán nhà đi mẹ.”

Mẹ ban đầu phản đối.

Nhưng sau khi tôi khuyên giải:

“Chúng ta không thể bỏ mặc bố. Bán nhà, mình có thể thuê nhà tạm sống, sau này con và em trai đi làm có tiền rồi, sẽ mua nhà mới cho bố mẹ.”

Mẹ rưng rưng gật đầu.

Chúng tôi nhờ môi giới, bán được hơn một trăm vạn.

Sau đó thuê một căn hộ ba phòng ở gần bệnh viện.

Cả nhà dọn về ở tạm.

Ca mổ của bố rất thành công, đã chuyển sang phòng thường.

Mẹ vẫn ở lại chăm sóc.

Tôi rảnh thì tới phụ.

Còn Thẩm Thiệu… thay đổi thấy rõ.

Một ngày, tôi tình cờ thấy cậu ta trên phố.

Đang mặc đồ shipper, cãi nhau với một bà cô.

Tôi nhíu mày lại gần xem.

Thì ra Thẩm Thiệu giúp người bị ngã, bị ăn vạ ngược.

Bà cô bám chặt lấy cậu ta, vừa ôm bụng vừa rên:

“Chính cậu đ.â.m vào tôi đấy! Trời ơi, cái eo của tôi...”

Người xung quanh xì xào:

“Thanh niên gì kỳ vậy, đ.â.m người ta còn tính bỏ chạy à?”

“Không có trách nhiệm gì cả!”

“Thôi đưa bà ấy đi viện kiểm tra cái đã!”

Mặt Thẩm Thiệu đen như đ.í.t nồi, nghiến răng:

“Bà nói lý chút đi! Tôi giúp bà đứng dậy, vậy mà bị vu cho là đ.â.m người?! Bà không sợ trời đánh à?!”

QUAY ĐẦU HỐI CẢI

Chương 5