QUAY ĐẦU HỐI CẢI

Chương 6

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bà già trợn mắt gào lên:

“Mày chửi ai đấy?! Tao mới không bị trời đánh, nhà mày mới bị ấy!”

Câu đó vừa thốt ra, sắc mặt Thẩm Thiệu tối sầm:

“Bà dám nói lại lần nữa?!”

Bà kia tái mặt:

“Sao? Còn muốn đánh người à?! Mọi người nhìn xem! Vô pháp vô thiên rồi!”

Thẩm Thiệu vừa định động tay, tôi lập tức ngăn lại:

“Đừng có manh động. Lỡ đánh thật, đến lúc đó lại phải bồi thường.”

Cậu ta siết chặt môi, hít sâu lấy bình tĩnh.

Tôi quay sang bà cụ, giọng dịu dàng nhưng lạnh:

“Bác ơi, nếu bác nói em tôi đ.â.m vào bác thì… mình để cảnh sát xử lý đi. Ngay cổng siêu thị, có camera an ninh, tra ra một cái là rõ.”

Tôi vẫn cười nhẹ, nhưng ánh mắt không rời đối phương:

“Nếu thật sự là em tôi sai, chúng tôi bồi thường đầy đủ. Còn nếu bác cố tình vu oan, vậy thì tòa án sẽ là nơi bác phải đến.”

Khí thế của bà cụ xẹp ngay như bóng bay bị chích.

Thấy tôi móc điện thoại định gọi cảnh sát, bà ta lẩm bẩm mắng vài câu rồi lủi mất.

Đi dáng lanh lẹ như chưa từng "gãy lưng".

Mọi người xung quanh mới bắt đầu nhận ra:

“Già vậy rồi mà cũng đi lừa đảo à, đúng là mất mặt!”

“Bị lợi dụng lòng tốt thế này, thật đáng giận!”

“Chàng trai, xin lỗi nhé! Vừa rồi tụi tôi hiểu lầm cậu.”

Tôi bước lại gần, giúp Thẩm Thiệu chỉnh lại áo quần.

Cậu ta sững người, mắt đỏ hoe, cúi đầu lí nhí:

“Cảm ơn…”

Tôi nhướng mày, giả vờ không nghe rõ:

“Sao cơ? Nói gì đấy?”

Thẩm Thiệu lườm tôi một cái, ngượng ngùng:

“Thôi đi.”

Tôi hỏi:

“Sao lại chạy đi làm shipper?”

Cậu ta gãi đầu, cười xấu hổ:

“Gần đây em nghĩ thông rồi. Trước kia là em ngu. Giờ muốn giúp đỡ gia đình một chút, trong khả năng của mình. Tìm mãi mới có việc này, tuy vất vả nhưng mỗi tháng cũng được năm, sáu ngàn!”

Khuôn mặt cậu ta đầy tự hào.

Tôi thật sự ngạc nhiên.

Cậu em trai từng bất trị, hình như… đã trưởng thành rồi.

Tôi mỉm cười:

“Còn bao nhiêu đơn chưa giao lắm hả?”

Thẩm Thiệu vỗ trán:

“Chết rồi, còn ba đơn nữa! Không nói nữa, tối gặp!”

Nói rồi leo lên xe điện, phóng đi như gió.

Tôi nhắc với theo:

“Đi chậm thôi, chú ý an toàn!”

Cậu ta quay đầu vẫy tay, biến mất giữa dòng người.

Tối hôm đó, Thẩm Thiệu xách một túi thịt từ chợ về, nói:

“Hôm nay em nấu cơm cho cả nhà.”

Mẹ hơi lo:

“Hay để mẹ làm đi, nhỡ đâu nấu hỏng…”

Thẩm Thiệu nhanh nhẹn lăn vào bếp:

“Để con làm! Mấy hôm nay học nghề bếp với ông chủ quán cơm. Mẹ cứ đợi nếm tay nghề của con!”

Ban đầu tôi còn nghi ngờ.

Cho đến khi mùi thơm ngào ngạt bay ra từ bếp…

“Được đấy, mùi vị ổn lắm!” – tôi không ngại khen.

Mẹ cũng kinh ngạc:

“Con trai mẹ bây giờ nấu ngon hơn mẹ luôn rồi!”

Thẩm Thiệu đỏ mặt, mắt lấp lánh tự tin:

“Em tính mở quán cơm nhỏ. Chắc làm được.”

Tôi gật đầu:

“Có tay nghề thì ổn đấy.”

Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi:

“Chị không phản đối à?”

Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì.

Thẩm Thiệu vốn có lòng tự tôn rất cao, học hành thì dở, bị người ta chê bai suốt.

Từ đó sinh ra tính cách tiêu cực, lao vào game, chơi với đám du côn.

Cậu chỉ là muốn chứng minh bản thân.

Tôi khuyên cậu:

“Có ước mơ thì làm cho nghiêm túc, nhưng đừng bỏ cuộc nửa chừng.”

Đêm ấy, Thẩm Thiệu khóc xin lỗi tôi.

Tài xế gây tai nạn bị bắt.

Hắn khóc lóc van xin, hứa bồi thường gấp mười lần.

May mà bố tôi bình phục nhanh chóng.

Khi biết cả nhà đã bán nhà để lo viện phí, ông áy náy:

“Tất cả là lỗi của bố, bắt các con phải gánh vác quá nhiều…”

Tôi gọt xong quả táo, đưa cho ông:

“Bố nói gì vậy, chẳng lẽ con cái lại nhìn bố nằm đó mà không lo? Tiền là vật ngoài thân. Quan trọng là cả nhà mình bình an vô sự.”

Mẹ tôi gật đầu:

“Con gái nói đúng. Mỗi người có số, ông đừng lo nhiều quá.”

Tôi biết bố vẫn còn lăn tăn.

Ông nghe nói Thẩm Thiệu ra ngoài đi shipper mà không tin nổi:

“Nó ngoan được thế sao?!”

Tôi cười khổ.

Cũng đúng thôi, hình tượng thằng con trời đánh ấy quá cố định trong đầu bố.

Chỉ cần ba ngày không gây chuyện, bố đã phải thắp hương cảm tạ trời đất.

Mẹ lườm ông:

“Bây giờ nó khác rồi! Ông không được nói xấu con trai tôi!”

Vừa nói xong, Thẩm Thiệu đã xuất hiện, tay cầm hộp cơm:

“Bố, con nấu sẵn mang qua đây.”

Trên bàn là ba món một canh, nghi ngút khói.

Bố tôi nhìn đĩa thức ăn mà không tin nổi vào mắt mình.

Ông dụi mắt, hỏi lại:

“Đây thật sự là thằng nhóc đó nấu à?”

Thẩm Thiệu vênh mặt:

“Chị còn bảo con có khiếu làm đầu bếp đấy. Sau này còn khó mà ăn được cơm con nấu nữa kìa!”

Bố tôi nổi gân trán, nhưng vẫn nén giận.

Tôi bịt miệng cậu ta:

“Nói ít thôi, lỡ làm bố tức phát bệnh thì ai lo?”

Bố hừ một tiếng:

“Tao chưa yếu tới mức đó.”

Mẹ giục:

“Thử đi ông. Thằng bé nấu riêng cho ông đấy.”

Bố tôi húp một muỗng canh, gật đầu:

“Cũng được.”

Thẩm Thiệu càng đắc ý:

“Phải gọi là bếp trưởng Thẩm mới đúng!”

Bố vừa mắng vừa cười:

“Làm như mình giỏi lắm ấy!”

Tôi nhìn cả nhà vui vẻ sum vầy, không khỏi xúc động.

【Kiếp này, chắc kết cục sẽ khác rồi...】

Ba năm sau.

Tôi tốt nghiệp và đậu cao học ngành luật tại đại học chính quy.

Còn Thẩm Thiệu mở được quán cơm nhỏ gần trường.

Quán cực kỳ đông khách.

Bố mẹ tôi cũng sang giúp, ngày nào cũng bận rộn vui vẻ.

Sau khi thuê thêm vài nhân viên, quán bắt đầu ổn định.

Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển thạc sĩ, Thẩm Thiệu hào hứng nói:

“Hôm nay em đích thân vào bếp đãi chị một bữa!

Chị là nghiên cứu sinh đầu tiên của nhà mình, phải ăn mừng long trọng!”

Nhìn cậu em từng gây bao rắc rối, giờ đứng thẳng lưng, tay áo xắn cao, mắt sáng như đuốc.

Tôi nở nụ cười mãn nguyện:

“Được thôi, chị không khách sáo đâu, đầu bếp Thẩm!”

“Phải vậy chứ!”

_HẾT_

QUAY ĐẦU HỐI CẢI

Chương 6

Chương trước
Chương sau