Hai năm tiếp theo.
Ta vẫn là vị Quý phi chu toàn, giữ đúng bổn phận. Quản lý hậu cung đâu vào đấy, chỉ để đổi lấy một câu khen ngợi của trăm quan dành cho Hoàng hậu.
Kể từ khi tiểu công chúa của Hoàng hậu c.h.ế.t đuối, Hoàng thượng cũng không còn đến Tê Ninh cung nữa, thậm chí còn ít đến hậu cung hơn.
Có lẽ hắn cảm thấy: Chính mình đã phụ người thê tử đầu ấp tay gối, nên mới bị trời phạt.
Cái c.h.ế.t yểu của tiểu công chúa cũng đã lấy đi sự tươi tắn của Hoàng hậu. Nàng không còn làm bánh bao hoa hòe vào mùa xuân, làm gỏi cá vào mùa hè, ủ rượu hoa quế vào mùa thu nữa… Mà chỉ trong một đêm, trở thành một Hoàng hậu tuân thủ mọi quy tắc. Dồn hết mọi tâm trí vào Nhị hoàng tử Dịch Lâm. Chỉ cầu cho đứa con ruột thịt này có thể lớn lên bình an.
Thời gian thấm thoắt, lại đến năm Minh Đức thứ mười bốn.
Dịch An cũng đã mười tuổi rồi. Hai vị hoàng tử tuổi tác không chênh lệch nhiều, cũng không tránh khỏi việc bị so sánh.
Dịch An từ nhỏ đã không được phụ hoàng yêu thương, may mắn thay lại thông minh hiểu chuyện, có tài năng xuất chúng.
Ba tuổi biết chữ, năm tuổi có thể viết văn, giờ mười tuổi, đã có thể đọc hiểu một vài sách chiến lược rồi.
Tài năng như vậy, khiến các tiên sinh trong Thượng Thư phòng vô cùng kinh ngạc, liên tục khen ngợi Đại hoàng tử tài hoa xuất chúng.
Các tiên sinh khen ngợi nhiều, Hoàng thượng cũng chú ý đến.
Có lẽ không tin, nên hắn đã đích thân ra đề thi ở Ngự thư phòng để khảo sát hai vị hoàng tử.
Khác với sự ấp úng, gãi đầu gãi tai của Dịch Lâm. Các vấn đề mà phụ hoàng đưa ra, Dịch An luôn có thể trích dẫn kinh điển, đối đáp trôi chảy.
Màn thể hiện như vậy, đã giành được một tràng pháo tay tán thưởng của tất cả mọi người có mặt.
Lâu sau, Bệ hạ mới lộ ra vẻ an ủi nhàn nhạt: "Đại hoàng tử quả nhiên thông minh."
Dịch An từ nhỏ đến lớn, rất ít khi nghe được phụ hoàng khen ngợi mình. Trong chốc lát bối rối, chỉ có thể căng thẳng đứng yên tại chỗ.
Cho đến khi ta đưa nó về cung, đứa trẻ nhỏ dựa sát vào ta, ánh mắt mới đột nhiên sáng lên: "Mẫu phi, hôm nay phụ hoàng đã khen con!"
Ta nén nỗi đau, nắm chặt bàn tay nhỏ của nó, cũng cười rạng rỡ: "Con ta chính là thông minh, mẫu phi đưa con đi ăn bánh củ sen giòn của Đức nương nương."
Cả đời ta giữ đúng bổn phận, không có ý tranh giành thế sự. Trong lòng ta mong cầu không gì khác ngoài bốn bể yên bình, người xưa an lành, Dịch An khỏe mạnh.
Nhưng thế sự cứ quấn lấy ta, quấy nhiễu ta, không chịu buông tha cho ta.
Sau trận mưa thu đầu tiên, trời dần trở lạnh. Dịch An mười tuổi lại đổ bệnh nặng. Khi tỉnh lại, thần trí đã mất hết, hệt như một đứa trẻ ngây dại.
Trong Tê Ninh cung, các thái y khám đi khám lại, nhưng tất cả đều bó tay.
Bệ hạ nổi giận, ra lệnh điều tra toàn bộ hậu cung.
Kết quả điều tra là Thường tại Vu thị đã lén hạ độc, bị Hoàng thượng ban c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Khi Thanh Hòa mang tin tức đến, ta đang lau mặt cho Dịch An. Chiếc khăn ấm trong tay dần trở nên lạnh, lạnh đến giật mình. Con ta đức hạnh gì mà lại có thể làm náo loạn hậu cung như vậy!
Ngày hôm đó, ta mặc bộ lễ phục Quý phi lộng lẫy, từng bước đi về phía điện Càn Khôn.
"Cơ thể của Dịch An đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi. Thần thiếp quỳ xin Bệ hạ, cho phép Đại hoàng tử ở lại Tê Ninh cung tĩnh dưỡng, không cần đến Thượng Thư phòng học nữa."
Vào cung mười bốn năm, ta luôn giữ đúng chức trách của một Quý phi, an phận giữ mình, lo liệu hậu cung, chưa từng cầu xin điều gì.
Thấy ta quỳ mãi không dậy, Hoàng thượng đích thân bước xuống bậc thềm, đỡ ta dậy.
"Trẫm sẽ phái thái y giỏi nhất, tiếp tục chữa trị cho Dịch An. Ngay cả khi cơ thể của Đại hoàng tử không thể hồi phục, sau này trẫm cũng nhất định sẽ phong cho nó một vị vương gia phú quý, bảo đảm Dịch An cả đời vô lo."