“Thím à, cháu tới là tìm Lưu Thục Phân, cháu có chuyện cần nói với cô ấy, không phải đến tìm Đại Nha.” Miệng của Triệu Lý Tưởng thì nói như vậy, nhưng anh vẫn liếc nhìn Mã Đại Nha. Các cô gái khác, các người vợ khác trong xã Hòa Bình đều xêm xêm nhau, tuy rằng Mã Đại Nha không xinh đẹp bằng Sở Y Nhất, nhưng so với những người phụ nữ nông dân đầu tắt mặt tối thì vẫn rất ưng mắt.
“Nếu có gì mà Đại Nha nhà chúng tôi có thể giúp đỡ, cậu cứ nói nhé, đừng khách sao.” Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Lý Tưởng, suy tính của góa phụ Mã lại bắt đầu khởi động.
“Thế thì coi sao được, Đại Nha là một cô gái xinh đẹp như vậy, sao cháu lại nỡ bảo cô ấy làm việc giúp cháu chứ.”
“Cậu Triệu thật biết cách nói chuyện, quả nhiên là người có văn hóa, thật khác biệt.” Quả phụ Mã nghe thấy Triệu Lý Tưởng khen ngợi con gái mình, cười híp cả mắt lại.
“Triệu Lý Tưởng, tìm tôi có chuyện gì không?” Lưu Thục Phân không chịu nổi cái cảnh một người tung một người hứng trong sân, cô đi ra ngoài.
“Thục Phân, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Ra ngoài nói chuyện.” Cô không muốn bị người khác nhìn như một con khỉ.
“Thím ơi, cháu đi đây.” Triệu Lý Tưởng chào góa phụ Mã và đi theo Lưu Thục Phân ra ngoài.
“Tìm tôi có việc gì, có chuyện gì nói mau đi?” Giọng điệu của Lưu Thục Phân không tốt lắm.
“Cô xem cô kìa, sao mà tức giận đến thế. Tôi là vì lo cô vẫn chưa ăn cơm nên mới qua đây đưa cho cô một ít đồ ăn.” Triệu Lý Tưởng trả lời, sau đó đưa một quả trứng gà với một cái bánh ngô đen.
Lưu Thục Phân nghi ngờ liếc nhìn Triệu Lý Tưởng, suy cho cùng cũng không thể nào đối xử tệ với cái bụng của mình được. Cô nhận lấy, cắn vài miếng trứng gà rồi bắt đầu ăn bánh ngô.
“Ăn từ từ thôi, có ai cướp đồ ăn với cô đâu, cô gấp gáp làm gì?” Triệu Lý Tưởng nhìn thấy Lưu Thục Phân ăn ngấu nghiến, anh nhắc nhở.
“Cậu thử từ sáng tới giờ chưa bỏ bụng cái gì xem?” Đồ ăn mà Triệu Lý Tưởng đưa cho quả nhiên thật ngon, lại có trứng gà, một thứ quý giá thế này.
“Cô còn nói nữa. Vốn dĩ hôm nay tôi cũng muốn đi về thị trấn nên đã qua xin mượn xe đạp của cô giáo Sở bên cạnh, nhưng cô ấy lại không cho tôi mượn. Tôi thì không muốn tự làm khổ bản thân, chạy về mệt lắm.” Triệu Lý Tưởng cố ý lôi kéo Sở Y Nhất vào trong câu chuyện.
“Cô ta mà cho cậu muộn mới lạ đó, làm sao cô ta có thể làm lỡ thời gian đi hẹn gặp mặt với đàn ông được chứ!”
“Hả? Cô nói cái gì chứ, hẹn hò với đàn ông, không thể nào?” Anh nói đúng mà, hai người này chắc chắn đã có chuyện gì đó ở bên ngoài, bằng không Lưu Thục Phân cũng sẽ không chặn cửa nhà Sở Y Nhất.
“Làm sao lại không thể, tôi đã tận mắt nhìn thấy, chính là ở trong quán cà phê đó. Hai người bọn họ nói qua nói lại, còn cười với nhau.” Lưu Thục Phân ăn nốt miếng bánh ngô cuối cùng, cô cảm giác hơi bị nghẹn.
“Cô giáo sở hóa ra là người như vậy sao? Thật đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong.” Cái con đĩ này, mình đã ra tính hiệu với cô ta, thế mà cô ta lại ngó lơ mình. Xoay người một cái lại đi vào thị trấn dụ dỗ người khác, ở trước mặt mình thì lại ra vẻ thanh cao. Không được, mình nhất định phải cho cô ta thấy sự lợi hại của mình, xem thử cô ta còn dám ngó lơ mình nữa không.
“Đám đàn ông các anh bị đui hết rồi, nhìn thấy gái đẹp là đi đứng không nổi. Cái cô Sở Y Nhất này thì có gì mà đẹp chứ, một chân đạp hai thuyền, lại còn coi đó là chuyện đương nhiên.” Lưu Thục Phân nhìn Triệu Lý Tưởng, “ Tôi khuyên cậu nhân lúc còn mới, chôn cái tâm tư này đi. Cậu cũng không coi lại bản thân mình sao, người ta có thể thích cậu được à?” Lưu Thục Phân đứng dậy phủi phủi người, sau đó đi về nhà nơi cô đang ở.
Này, cái con nhỏ này, ăn xong đồ là lật mặt không nhận người nữa ư. Hừ, không thèm ngó ngàng tới mình ư? Vậy thì cứ chờ đó mà xem, mình nhất định sẽ khiến Sở Y Nhất phải quỳ lạy dưới chân mình, đến lúc đó xe đạp gì đó cũng đều sẽ thuộc về mình. Còn Cố Hướng Đông ư, tiền mà anh ta vất vả kiếm được đều sẽ vào trong túi của mình hết.
Triệu Lý Tưởng đứng trước cửa nhà của mẹ Cẩu Đản, nhìn cánh cửa đóng kín của gia đình Sở Y Nhất bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, đã đến lúc phải cho mẹ Cẩu Đản phát huy tác dụng. Sau một thời gian dài hạ mình “phục vụ”, bản thân anh cũng nên thu lại một chút lợi ích rồi.
“Chị dâu, anh cả không ở nhà sao?” Triệu Lý Tưởng gọi mẹ Cẩu Đản, nhưng đôi mắt thì đã liếc nhìn quanh một vòng trong căn phòng.
“Cậu tìm anh ta có chuyện gì?” Mẹ Cẩu Đản ngước nhìn Triệu Lý Tưởng một cái, tiếp tục công việc may vá của mình.
Triệu Lý Tưởng xoa xoa tay, sao cảm giác cứ như có mùi thuốc súng, anh đã chọc giận người phụ nữ này chỗ nào chứ.