Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 108: Bỏ nghề giáo viên đi. (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Khi sắp về đến nhà, Sở Y Nhất lấy một vài món đồ từ trong hệ thống trang trại ra, lấy luôn cả một ít bộ đồ lòng của những con gia súc còn sót lại trong lần xử lý đợt trước. Thứ này mùi rất nặng, không đến mức thu hút sự chú ý của người khác đâu nhỉ.

Khi còn chưa đến cửa nhà, cô đã thấy Lưu Thục Phân đứng ở cửa chờ cô.

“Cô giáo Sở, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút?” Dáng vẻ của Lưu Thục Phân tựa như đắc thắng.

“ Tôi không nghĩ giữa hai chúng ta có chuyện cần phải nói, mời cô mau chóng rời đi ngay.” Bị điên à, thân quen gì chứ, có gì mà phải nói.

“Hừ, tôi muốn cô nhường lại công việc giáo viên cho tôi!” Mấy ngày nay làm đồng đến mức sắp khóc luôn rồi, quá mệt. Làm giáo viên tốt hơn, nhẹ nhàng, công điểm lại cao.

“Dựa vào cái gì? Cô muốn làm giáo viên thì kiếm bí thư ấy.” Muốn làm cái gì thì làm cái đó à, nghĩ tôi sẽ chịu nhường cho cô chắc.

“Cô không sợ tôi sẽ nói chuyện ngày hôm nay tôi nhìn thấy được ra ngoài sao. Cô nghĩ đến lúc đó còn có mặt mũi mà đứng ở đây nữa không. Cô bỏ cái nghề giáo viên đó đi, tôi bảo đảm sẽ không nói lung tung, cũng coi như không biết gì cả.” Lưu Thục Phân không tin Sở Y Nhất không quan tâm đến danh tiếng của mình, cô nghĩ rằng chủ ý này rất tốt.

Sở Y Nhất nhìn Lưu Thục Phân giống như một kẻ ngốc, đúng là thần kinh. Cô mặc kệ Lưu Thục Phân, dẫn Tiểu Bảo vào trong nhà của mình như thể bên cạnh không có người, sau đó đóng cửa lại.

Lưu Thục Phân nhìn cánh cửa lớn đóng trước mặt của mình, cô tức giận không nói nên lời, tại sao Sở Y Nhất lại không hề sợ hãi, không hề cảm thấy lo lắng việc cô sẽ nói chuyện cô ta dám ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác?

Cô dậm chân, có vài phần bất lực, chỉ có thể tức giận mà xoay người rời đi.

“Thục Phân, cô sao vậy? Tại sao cô lại đứng trước cửa nhà cô giáo Sở, hai người có chuyện gì à?” Triệu Lý Tưởng muốn ra ngoài đi dạo, anh nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thục Phân tức đến nỗi đỏ cả lên, anh tò mò hỏi.

“Còn không phải do Sở Y Nhất hay sao, cái điệu bộ như là heo c.h.ế.t không sợ nước sôi vậy, nghĩ tới mà tức!” Lưu Thục Phân nói xong, cô không ngó ngàng tới Triệu Lý Tưởng nữa, nhưng nghĩ đến việc mình phải quay trở về căn nhà của góa phụ Mã, trong lòng cô không thoải mái.

Góa phụ Mã rất keo kiệt, cô vô cùng nghi ngờ phần lương thực của mình vẫn chưa hết, chắc chắn góa phụ Mã đã chiếm của riêng, khiến cho cô ngày nào cũng đói đến mức bụng muốn lõm vào trong. Hơn nữa, con gái lớn Mã Đại Nha của góa phụ Mã cũng không phải là người dễ chung sống chút nào. Hầy, nghĩ tới hoàn cảnh đó, cô cảm thấy thật phiền.

Triệu Lý Tưởng nhìn thấy Lưu Thục Phân cứ đắn đo đi qua đi lại vài vòng, hình như hôm nay Lưu Thục Phân đã xin nghỉ đề quay lại thị trấn, Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông cũng cùng nhau đi vào thị trấn, có phải hai bên đã chạm mặt nhau ở thị trấn hay không? Nói không chừng đã có chuyện gì đó xảy ra.

“Này, cô Lưu về rồi sao. Người trong thị trấn thật là tuyệt, nhìn bộ đồ của cô trông mới mẻ chưa kìa.” Góa phụ Mã nhìn bộ quần áo mà Lưu Thục Phân đang mặc trên người, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị. Chuyện hôn sự giữa Đại Nha và Lý Đại Ngưu xem như tiêu tùng, nhất thời cũng không tìm được nhà nào tốt. Đúng lúc đang cấp bách thế này, nếu như Đại Nha có thể có được một bộ quần áo xinh đẹp giống như vậy, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người hơn.

Làm sao Lưu Thục Phân lại không nghe hiểu ý của góa phụ Mã, tuy nhiên cô không định tiếp lời. Vào năm này, quần áo nhà ai cũng là bảo bối, huống hồ chi bộ quần áo mà cô đang mặc trên người cũng là một trong số ít có thể lấy ra mặc vào mùa đông.

“Thím à, trưa nay cháu vẫn chưa ăn cơm nữa, thím có chừa chút cơm nào cho cháu không?” Lưu Thục Phân chạy đôn chạy đáo cả nửa ngày, thật sự rất đói.

“Ôi trời, thấy cô đi vào thị trấn, tôi cứ tưởng cô sẽ đi ăn gì đó ngon ngon ở bên ngoài, ai biết được cô vẫn chưa ăn cơm đâu. Chúng tôi đều ăn cả rồi, cũng không chừa lại gì cho cô, thật là ngại quá.” Miệng thì nói ngại nhưng mặt thì không có một chút thái độ ngại ngùng nào cả.

Lưu Thục Phân hơi tức giận, chuyện này khiến cô nhớ tới Triệu Lý Tưởng, đều là cái chủ ý khốn kiếp của anh ta. Bây giờ thì hay rồi, đám thanh niên trí thức bọn họ, trừ anh ta ra thì có được mấy người ăn no đâu, còn không bằng với cái nơi bọn họ ở lúc đầu.

Lưu Thục Phân đang hờn dỗi trong phòng thì giọng của Triệu Lý Tưởng từ bên ngoài vọng vào, “Chào thím.”

“Ôi trời, đây chẳng phải là Triệu Lý Tưởng sao. Ngọn gió nào đưa cậu đến chỗ của tôi thế. Làm sao đấy, là đến tìm Đại Nha nhà chúng tôi à?” Vốn dĩ góa phụ Mã muốn Triệu Lý Tưởng ở trong nhà của bà ấy, giờ khi nhìn thấy anh ta, bà nhiệt tình vô cùng.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 108: Bỏ nghề giáo viên đi. (3)