Khi nghe thấy giọng nói, Sở Y Nhất đã dừng lại. Cô nhìn thấy vị đầu bếp đó tươi cười chạy ra, “Cô gái, cô đừng chấp nhặt với cô ấy. Cô ấy cũng không làm ở đây lâu đâu. Vị trí này đã bị những người đứng sau theo dõi rồi. Chẳng phải cô ấy đã làm vỡ lọ vỡ đồ hay sao, hoàn toàn không thể làm được chuyện gì ra hồn.” Vị đầu bếp nhanh chóng thấp giọng giải thích.
Nghe vậy Sở Y Nhất cảm thấy nhẹ nhõm, với tính khí của cô gái kia, nếu không có người khác thì làm gì tồn tại được lâu. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nói không chừng lúc nào đó cô ta sẽ đắc tội với nhân vật có tiếng.
“Cô gái, đồ đã chuẩn bị xong chưa?” Vị đầu bếp hỏi với giọng thật cẩn trọng.
“Rồi, các anh trong nhà tôi đang đi lên núi để săn heo rừng, lát nữa sẽ để ở cửa sau của quán ăn, làm vậy bên ông có tiện không?”
“Bây giờ ấy à …” Vị đầu bếp nhíu mày, suy nghĩ một hồi, “Được, cô bảo bọn họ đem qua đây đi, tôi sẽ sắp xếp.”
Chuyện này không thể làm ở cửa trước, không thể để người khác nhìn thấy được, cần phải quay về sắp xếp một lát.
“Vậy để tôi bảo người làm cho cô một bữa cơm, cô và con của cô ăn một chút đi, tôi đi sắp xếp đã, lát nữa quay lại sẽ đưa tiền cho cô. À đúng rồi, tôi họ Hoàng, mọi người gọi tôi là đầu bếp Hoàng.”
“Được, đầu bếp hoàng, tôi nhớ rồi.” Vị đầu bếp Hoàng này thật sự rất biết cách làm việc. Sở Y Nhất cũng không từ chối, lát nữa cô trừ một ít vào tiền heo rừng là được. Bữa cơm này ăn cũng thấy yên tâm hơn.
Sở Y Nhất lấy con heo rừng từ trong hệ thống trang trại ra, chích điện cho nó bất tỉnh, sau đó lấy một vải bố màu đen trùm lên và quăng ở cửa sau.
Một lúc sau, đầu bếp Hoàng đi tới, khuôn mặt hớn hở. Xem ra rất hài lòng với con heo rừng này.
“Cô gái, tôi ước lượng món hàng này chắc khoảng 175 kg. Tôi sẽ tính cho cô theo giá 2 tệ/cân, cô thấy thế nào?” Đầu bếp Hoàng nhỏ giọng trao đổi với Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất suy nghĩ, thịt heo ở chợ phải cần có phiếu thịt, nhưng phiếu thịt thì rất ít, một năm cũng không biết có thể góp lại đủ 2 cân phiếu thịt hay không. Nếu có phiếu thịt, thịt cũng không mắc, khoảng 7 đến 9 hào một cân. Giá mà đầu bếp Hoàng trả cho cô cũng coi như công bằng, mớ thịt này nếu đầu bếp Hoàng đem ra chợ đen bán, chỉ có nhiều chứ không có ít. Suy cho cùng, rất nhiều người sẵn lòng bỏ ra nhiều tiền để mua thịt ăn.
“Được, vậy cứ quyết định thế đi.” Sở Y Nhất đồng ý không do dự.
“Được rồi, cô gái à cô xem đi, đây là 700 tệ, cô đếm xem.” Đầu bếp Hoàng đưa một túi nhỏ cho Sở Y Nhất, cô đặt xuống xem một lát, sau đó gật đầu với đầu bếp Hoàng. Tiếp theo, cô rút ra vài tờ và bỏ chung với 10 tệ rồi đưa cho đầu bếp Hoàng, “Coi như là tiền cơm của chúng tôi nhé?” Nói xong thì định đặt tiền trên bàn và dẫn Tiểu Bảo rời đi.
“Cô gái khách sáo quá, một bữa cơm thôi mà, coi như tôi đây mời đi. Chỉ là lần sau nếu như có những món hàng tốt như thế này, cô có thể gửi qua cho tôi, tôi sẽ lấy. Không biết nên gọi cô như thế nào?” Đầu bếp Hoàng không muốn chỉ kinh doanh một đơn lẻ như thế này, nếu có thể, ông muốn nhiều đơn hàng như thế nữa.
“Đầu bếp Hoàng, nếu như muốn có tiếp những món hàng tốt thế này, ông không thể tiết lộ danh tính của tôi, tôi không muốn người khác biết tôi đang làm những chuyện này.”
Đầu bếp Hoàng nhắc nhở bản thân rằng bọn họ đang mua bán tư nhân, đây là chuyện trái phép, nhưng mọi người đều ngầm thừa nhận sự tồn tại của chợ đen. Suy cho cùng, khi nhà ai đó có chuyện gấp, chẳng hạn như trong nhà có người bệnh, muốn ăn gì đó thật ngon, chỉ một ít đồ bên hợp tác xã mua bán cung cấp không đủ dinh dưỡng, bọn họ đành chỉ có thể tìm cách khác mà thôi, chính vì thế mà sinh ra thị trường chợ đen này.
Nói là vậy, nhưng thân phận của Cố Hướng Đông thì khác, cô không muốn vì bản thân mà làm mất uy tín của anh ấy.
“Đương nhiên rồi, cô cứ yên tâm.” Thái độ của đầu bếp Hoàng rất vội vã, muốn làm chuyện lớn thì buộc phải nói ít, như vậy mới có thể đi thật xa.
“Được, vậy thì cảm ơn bữa cơm của đầu bếp Hoàng, tôi ghi nhớ rồi.” Nói xong, Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo rời đi.
Đầu bếp Hoàng bất giác thở phào nhẹ nhõm, cô gái này trông vẫn còn trẻ, lại còn là con gái, thế mà cốt cách lại rất mạnh mẽ. Bản thân ông cũng thấy vã mồ hôi, thật là một cô gái thần kỳ. Đầu bếp Hoàng xoa trán, nhớ lại con heo rừng kia, ông lại mỉm cười, cuối cùng thì đã có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Đi tới đi lui cả nửa ngày, eo của Sở Y Nhất có chút không thoải mái, cũng không mua được bao nhiêu nên cô dẫn Tiểu Bảo lên xe buýt trở về nhà.