Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 106: Bỏ nghề giáo viên đi.

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sở Y Nhất ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Lưu Dịch, cô mỉm cười có chút ngượng ngùng, cô biết trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì.

“Tại sao tôi lại không thể ở đây? Không phải cửa hàng này rộng mở chào đón khách tứ phương đến à! Huống hồ chi cô có thể đến, sao tôi lại không thể đến?” Sở Y Nhất uống một ngụm cà phê, mở to mắt nhưng lại không nhìn vào Lưu Thục Phân.

Lưu Dịch vốn tưởng rằng cô gái này là bạn của Sở Y Nhất, định chào hỏi. Nhưng nhìn bộ dạng này, phỏng chừng quan hệ giữa hai người không tốt lắm, cho nên anh từ bỏ ý định, chỉ cúi đầu xuống và nghiêm túc nhìn bức phác thảo trên tay.

“Người khác đến đây là để tiêu tiền, cô giáo Sở đến đây e là có dụng ý khác, cũng không biết người đàn ông của cô có biết cô ở đây gặp gỡ người đàn ông khác hay không.” Lưu Thục Phân không chịu nổi vẻ mặt vui tươi không hề thay đổi của Sở Y Nhất, cái dáng vẻ như thể nắm chắc phần thắng vậy.

“Biết hay không thì liên quan gì đến cô. Nhưng mà hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt nên tôi nói cho cô biết, anh ấy không chỉ không biết mà còn tự mình đưa tôi đến đây nữa. Sao, cô có ý kiến gì không!” Phiền c.h.ế.t đi được, Sở Y Nhất liếc một cái, chuyện chẳng liên quan gì đến cô ta cả!

Lưu Thục Phân không tin Cố Hướng Đông tự mình đưa Sở Y Nhất đến đây, cô hừ một tiếng rồi bỏ ra ngoài không nói thêm gì.

“Thật là ngại quá, cô gái này đầu óc có vấn đề, anh đừng để ý.” Suy cho cùng cũng vì mình mà hại cho Lưu Dịch vị người ta hiểu lầm.

“Không sao đâu, cô Sở. Tôi rất hài lòng với những bản phác thảo của cô. Đây là hợp đồng mà tôi mang tới, cô xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì bây giờ chúng ta sẽ ký kết. Tôi rất nóng lòng muốn in những bản phác thảo này lắm rồi!” Lưu Dịch càng nhìn càng thấy hài lòng. Ý tưởng sáng tạo đều rất mới lạ, lần này thấy rõ nó có kết cấu rõ ràng hơn, e là trong tay cô ấy vẫn còn rất nhiều những bản phác thảo khác nữa.

Sở Y Nhất xem qua bản hợp đồng, cô đã viết sẵn những gì đã đề xuất trước đó, sau đó lại xem những điều khoản khác, cảm thấy không có vấn đề gì nữa nên đã ký tên của mình.

“Cô Sở, hợp tác vui vẻ. Sau này làm sao liên lạc với cô đây?” Lưu Dịch hỏi.

“ Tôi trở về sẽ xem sao, anh có thể viết thư cho tôi. Nếu như có việc gấp anh có thể tới xã Hòa Bình tìm tôi.”

Chuyện giữa Sở Y Nhất và Lưu Dịch đã kết thúc. Lưu Dịch còn mua cho Tiểu Bảo một món quà nhỏ, Tiểu Bảo vui mừng đến nổi hai con mắt đều híp cả lại, cậu bé cảm ơn Lưu Dịch. Cứ mở miệng là gọi chú, gọi đến nỗi quen thuộc luôn rồi! Cậu bé thích tới mức ôm Lưu Dịch, thơm má Lưu Dịch, hai người bọn họ còn hẹn lần sau gặp lại.

Sau khi chia tay với Lưu Dịch, trời vẫn còn rất sớm. Sở Y Nhất nhớ ra mình vẫn còn cuộc hẹn với vị đầu bếp trong quán ăn thuộc nhà nước. Heo gì đó thì có thể lấy trong hệ thống trang trại nhưng mà làm thế nào để đưa cho vị đầu bếp đó đây. Nếu như đợi đến trời tối, vậy thì cô sẽ không thể nào quay về. Thôi, cô chỉ cần đặt con heo rừng ở một nơi thích hợp là được, sau đó thì đi về, tùy cho vị đầu bếp kia tự giải quyết.

Sau khi đã có chủ ý, Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo đến quán ăn thuộc nhà nước, vẫn là cô nhân viên bán hàng đó. Có lẽ thời gian vẫn còn sớm, trong quán cũng không có mấy ai, rảnh tới mức sắp ngủ gật luôn rồi.

“Xin chào, làm ơn giúp tôi tìm người.” Sở Y Nhất Thực không muốn nói chuyện với nhân viên bán hàng, nhưng cô không còn cách nào khác, cô cũng không thể đi ra phía sau bếp được.

“Chúng tôi tới đây để ăn cơm, không phải tìm người. Muốn tìm người thì đi ra ngoài.” Nhân viên bán hàng đang đánh một giấc mộng đẹp thì bị quấy rầy, lại nhìn thấy người phụ nữ mà lần trước mình mới cãi nhau, cô càng không khách sáo.

“Là vị đầu bếp ở phía sau bếp của quán, người đó lần trước đã giúp tôi đặt đồ ăn. Là vị đó muốn tìm tôi, nếu như làm lỡ chuyện trong quán, hậu quả tự cô gánh chịu đi.” Sở Y Nhất nói rồi, cô không muốn tiếp xúc với nhân viên bán hàng này, thật sự không thể nào giao tiếp được.

“Cô dọa ai vậy, hôm nay tôi không đi, cô có thể làm được gì tôi?” Nhân viên bán hàng biết Sở Y Nhất đang tìm vị đầu bếp mà trước đó đã giúp Sở Y Nhất đặt đồ ăn, nhưng cô không muốn đi qua đó kêu giúp Sở Y Nhất.

Ôi trời, thật sự không thể làm được gì cô ta, cũng không có gì to tát, cùng lắm thì chuyện kinh doanh này không làm nữa. Sở Y Nhất cũng không phí lời thêm, cô xoay người định dẫn Tiểu Bảo rời đi.

“Này, này cô gái. Đợi một chút.” Vị đầu bếp nhanh chóng chạy ra.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 106: Bỏ nghề giáo viên đi.