Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 105: Lập sự nghiệp. (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Phó cục Quách bảo em đến, nói anh ấy làm không xuể, có vụ án khá là khó nhằn.” Có Sở Y Nhất và Tiểu Bảo ở trên xe, Tiểu Vương cũng không thể kể chi tiết quá nhiều.

“Vậy thì đưa em với Tiểu Bảo đến hiệu sách gần đó là được rồi, hai người bận việc của hai người đi. Tiểu Vương, cậu biết đi thế nào phải không.”

Sở Y Nhất cảm thấy cũng hay, cho bản thân không gian để tự do phát huy.

“Chị dâu, có phải gần đó có quán cà phê không?” Tiểu Vương nói với giọng không chắc chắn.

“ Đúng rồi, chính là ở đó.”

“Vâng, vậy em biết nên đi thế nào rồi.”

“Em dẫn theo Tiểu Bảo có được không đấy?” Đôi mắt Cố Hướng Đông đầy lo lắng và không nỡ. Trừ phi bất đắc dĩ lắm, bằng không Quách Hòa Bình cũng sẽ không kêu Tiểu Vương đến đón anh sớm như vậy. Lần này anh đi rồi, chắc chắn sẽ không được nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình trong một thời gian dài.

“Không sao, lần trước bọn em cũng cùng nhau tới đây, anh yên tâm đi.”

“ Đúng vậy bố. Lần trước mẹ còn dẫn con uống sữa và ăn bánh, mẹ thật là tuyệt vời.” Tiểu Bảo kịp thời nói thêm một câu.

“Vậy sao, thế thì còn phải chăm sóc cho mẹ thật tốt. Con là một người đàn ông nhỏ bé, nếu như không có bố ở bên cạnh, con phải bảo vệ cho mẹ nhé!” Cố Hướng Đông giải thích một cách nghiêm túc với Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nghiêm trang gật đầu cùng một vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của mình.

Tiểu Vương đang lái xe, anh bất giác nhìn lén gia đình nhỏ ở phía sau. Đội trưởng của anh thật là yêu thương vợ, Tiểu Bảo mới bây lớn mà đã bị nhồi nhét tư tưởng thế này rồi, e là sau này còn nhiều hơn nữa. Khóe miệng anh chợt giật giật.

“Anh đang nói linh tinh cái gì thế hả. Tiểu Bảo, con đừng nghe bố nói. Bố và mẹ là người bảo vệ cho Tiểu Bảo, bây giờ con vẫn còn nhỏ, sau này lớn lên rồi thì hẵng bảo vệ mẹ.” Sở Y Nhất vừa nói vừa đánh Cố Hướng Đông một cái.

“Vợ à, lần này e là còn lâu anh mới quay về. Em ở nhà sống thật tốt, có chuyện gì thì viết thư nói với anh, không cần gửi đồ cho anh nữa đâu, anh cũng lớn rồi mà. Em nên ăn nhiều một chút…” Cố Hướng Đông nói luyên thuyên rất nhiều.

“Cố Hướng Đông, sao anh dài dòng thế. Em nhớ hết rồi, anh về thì lo làm việc thật tốt là được.” Người đàn ông này làm như thể đang sinh ly tử biệt vậy. Thật ra cô cũng nghe ra được người đàn ông này không nỡ rời xa mình. Anh không thể về thì có gì to tát đâu, đến lúc đó cô sẽ qua thăm anh thôi.

Vợ của mình thật không có lương tâm, không nhìn ra sự luyến tiếc của mình sao, hừ!

“Chị dâu, đến rồi.” Tiểu Vương nhìn đội trưởng của anh rồi lại nhìn Sở Y Nhất. Xem ra chị dâu còn thoải mái hơn cả đội trưởng của anh, sắc mặt của đội trưởng anh rất u uất, còn củ chị dâu trái lại như đang rất nóng lòng.

“Cố Hướng Đông, mẹ con em đi đây. Về rồi thì lo làm việc đi, nếu như anh không quay về nhà được thì em sẽ đến thăm anh.” Câu cuối cùng Sở Y Nhất nói rất nhỏ, Tiểu Vương không biết Sở Y Nhất đã nói những gì, chỉ nhìn thấy đội trưởng của mình nhoẻn miệng cười.

Sở Y Nhất và Tiểu Bảo đều đã đi rất xa, vậy mà cô vẫn còn nhìn thấy Cố Hướng Đông đang đứng bên cạnh chiếc xe nhìn cô. Nhìn tướng người thẳng tắp và tấm lưng đơn điệu của anh, ánh mắt của Sở Y Nhất tựa như có tia sáng lấp lánh, trong ánh mắt của cô đều là người đàn ông này, thật tốt.

Khi đến quán cà phê, Lưu Dịch vẫn chưa tới, Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo gọi một vài món để ăn. Thời gian buổi sáng tương đối ngắn, cũng không ăn no lắm. Việc kinh doanh của quán cà phê này khá ảm đạm, cũng không biết sao có thể tiếp tục duy trì được. Dù gì ở thời đại này, kinh doanh cá nhân không được phép tồn tại. Quán cà phê này không biết như thế nào, nhưng rất là thần kỳ.

“Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi.” Thật ra Lưu Dịch không đến muộn, anh đã đến đây thật sớm. Chỉ là không ngờ rằng người anh muốn đợi đã đến rồi.

“Không sao, là chúng tôi đến sớm thôi.” Sở Y Nhất nhìn thấy Lưu Dịch, đợi anh ngồi xuống, cô đưa bản vẽ của mình cho anh.

“Cô giáo Sở, sao cô lại ở đây?” Một giọng nói đột ngột cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.

Trời lạnh nên Lưu Thục Phân xin nghỉ để về nhà lấy quần áo mùa đông. Khi đi qua đây cô nhìn thấy người ngồi bên trong khá giống Sở Y Nhất, đối diện còn có một người đàn ông, vì nhìn từ bên ngoài nên nhìn không rõ bọn họ, cho nên cô muốn đi vào trong xem thế nào. Không ngờ quả thật là Sở Y Nhất, người đàn ông ngồi đối diện cũng không phải là Cố Hướng Đông. Lần này khi Cố Hướng Đông trở về, cô đã gặp qua anh.

Trong lòng của Lưu Thục Phân cảm thấy khá hả hê, tiếng “cô giáo Sở” có gọi ra cũng không thấy tốt đẹp nữa rồi. Lần này tóm được cái đuôi của Sở Y Nhất, xem cô ta còn làm giáo viên kiểu gì đây, đến lúc đó đừng có chắp tay mà xin xỏ với cô.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 105: Lập sự nghiệp. (2)