“Tìm con mà cũng không tìm được thì còn làm được cái gì nữa! Tôi cũng không biết kiếp trước mình đã làm gì mà kiếp này lại xui xẻo như vậy, gả cho ông, lại còn sinh ra …” Mẹ Cẩu Đản không thể nói tiếp nữa, cho dù thế nào thì đó cũng là đứa con mà bà đã mang thai mười tháng sinh ra. Bà không thèm nhìn mặt của bố Cẩu Đản, bà làm việc của mình rồi đi ra ngoài. Bố Cẩu Đản ngó vào trong phòng của Triệu Lý Tưởng, sau đó cũng đi ra ngoài.
Bố Cố dẫn theo hai đứa con trai, sau đó Cố Kiến Quốc cũng đến để phụ một tay, cuối cùng bọn họ cũng đắp xong bức tường trước khi trời tối. Nhìn bức tường cao trong sân nhà, Sở Y Nhất cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Mẹ cả Tôn thì đang làm cơm, cả gia đình họ Cố đều qua bên này. Cố Kiến Quốc cũng dắt theo Cố Tiểu Xuyên, suy cho cùng cũng là con nít, lại còn bị bệnh, dùng bằng mắt thường cũng có thể thấy thằng bé đã sụt cân đi rất nhiều.
“Tiểu Xuyên, con hãy xin lỗi thím nhỏ của con đi.” Cố Kiến Quốc đẩy Cố Tiểu Xuyên lùi về phía trước vài bước. Cố Tiểu Xuyên chợt cảm thấy mình trở thành tâm điểm, cảm giác mọi người đều đang nhìn mình, thằng bé nắm góc áo với tâm trạng khá căng thẳng.
Thằng bé nhìn Sở Y Nhất đang ngồi ở trước mặt, như thể đang chờ mình mở miệng ra trước. Mặc dù hơi mất mặt nhưng hai ngày qua, thằng bé cũng đã suy nghĩ rất nhiều, lần này quả thật là mình đã sai, “Thím nhỏ à, cháu xin lỗi, cháu không nên làm vậy với thím!” Thằng bé hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói ra được, cảm thấy cũng không có khó khăn lắm.
Cố Tiểu Xuyên vừa nói ra, Sở Y Nhất đã mỉm cười. Có dũng khí nhận lỗi thì sẽ được cứu, Cố Tiểu Xuyên nhìn nụ cười của Sở Y Nhất, thằng bé thở phào nhẹ nhõm, hình như người nhà họ Cố cũng thấy nhẹ nhõm cùng.
“Tiểu Xuyên à, mỗi người đều sẽ có lúc làm sai, quan trọng là có dũng khí thừa nhận lỗi lầm hay không. Nếu như dám nhận lỗi và kịp thời sửa đổi, vậy thì vẫn là một đứa trẻ ngoan. Cháu vẫn còn một chặng đường dài phía trước cần bước đi, thím hy vọng cháu có thể có sự phán đoán của riêng mình. Thím tha thứ cho cháu.” Sở Y Nhất nói xong, cô cảm nhận được Cố Hướng Đông đang đứng bên cạnh và vươn tay ra, sau đó nắm chặt bàn tay của cô.
Cô duỗi một ngón tay ra và xoa xoa vào trong lòng bàn tay của anh, như nói cho anh biết rằng cô đã nhận được lời cảm ơn của anh. Hai người đều hiểu lòng nhau, đều cùng mỉm cười.
Ăn cơm tối xong, người nhà họ Cố đều quay trở về. Cố Hướng Đông nhân trời còn tối, lại chạy ra ngoài sân nghịch ngợm một chút. Sở Y Nhất khó hiểu, “Tường vẫn chưa xong mà, anh lại làm cái gì thế?”
Nhìn Cố Hướng Đông leo xuống núi, trời tối mịt, không nhìn rõ anh đang làm gì.
Sau khi hoàn thành góc cuối cùng, Cố Hướng Đông leo xuống, vỗ nhẹ lớp bụi trên người và nói với cô vợ nhỏ của mình, “Không có gì đâu, anh đặt lên đó mấy cái bẫy, đi thôi, chúng ta vào trong.”
“Ngày mai anh về kiểu gì, Tiểu Vương đến đón anh à?” Sở Y Nhất thầm nghĩ, nếu như Tiểu Vương đến đón Cố Hướng Đông, vậy thì cô phải đi thế nào đây. Ké xe thì cũng phải tìm cách để đi về.
“Lần này gấp quá, bằng không có thể dạy em lái xe đạp rồi, sau đó chúng ta lái xe vào trong thị trấn, còn em thì tự lái xe về là được.” Cố Hướng Đông có chút phiền muộn, chiếc xe đạp mới mua để ở nhà không thể phát huy tác dụng cho lắm.
Tuy khung xe có lớn hơn một chút, nhưng chắc cô vẫn có thể chạy được. Xe máy còn có thể lái, lẽ nào xe đạp không chạy nổi? Nhưng để đề phòng nguy hiểm, cô không nên lái thì hơn. Sau này tập luyện vài lần rồi tính, đúng lúc eo của cô vẫn chưa khỏe hẳn, sau đó tính tiếp.
“Nếu Tiểu Vương tới đón, vậy thì em sẽ đi ké xe với anh, sau đó em sẽ tự ngồi xe đi về.”
“Ừ, để anh xem thử có đủ thời gian hay không, nếu có thể thì đưa em về luôn.” Cố Hướng Đông suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Không cần đâu, em cũng đâu phải lần đầu tiên đi vào thị trấn, không lạc được đâu.” Sở Y Nhất hừ hừ nói, nếu như anh đi theo cô, vậy thì sao cô có thể giao dịch được với vị đầu bếp trong quán ăn thuộc nhà nước kia được!
Cố Hướng Đông không nói có, cũng không nói không.
Tiểu Bảo về rồi, Sở Y Nhất cũng đã đỡ hơn rất nhiều, CHD đành phải quay trở lại phòng của mình ngủ.
“Lần sau quay về, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận đi!” Cố Hướng Đông nghiến răng nói.
Sở Y Nhất trải mền ra, sau đó lén cười, cái này có khác gì tự mình đào hố chôn mình đâu, đáng đời.
Ngày hôm sau, Tiểu Vương đến rất sớm, Sở Y Nhất thu dọn bản vẽ định mang theo rồi đưa Tiểu Bảo lên xe cùng Cố Hướng Đông.
“Sao đến sớm vậy?” Cố Hướng Đông cau mày.