“Coi cô nói chuyện kìa, chẳng phải đều là hàng xóm với nhau sao, mọi người giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện nên làm à.” Nhìn thấy Sở Y Nhất bước ra ngoài, mẹ Cẩu Đản nhíu mày. Vốn dĩ bà còn tưởng nói chuyện với Cố Hướng Đông sẽ dễ hơn nói chuyện với Sở Y Nhất, kết quả Cố Hướng Đông cũng chẳng có ích gì, còn không thể làm chủ.
“Nếu như tôi nhớ không sai, Triệu Lý Tưởng đó chỉ là mượn nhà của các người để sống tạm, từ lúc nào hai người đã trở thành người một nhà rồi? Cậu ta còn trở thành hàng xóm với nhà của chúng tôi nữa u.” Mối quan hệ của Triệu Lý Tưởng và mẹ Cẩu Đản tốt thật đó, hay chỉ là có mối quan hệ tốt với riêng mẹ Cẩu Đản thôi đây!
Mẹ Cẩu Đản hơi giật mình, có phải bản thân bà đã thể hiện quá rõ ràng rồi không. Đều tại cái tên Triệu Lý Tưởng kia, khích lệ mình ra nói chuyện về việc mượn xe đạp, nói gì mà nếu đi vào được trong thị trấn sẽ mua đồ cho mình. Sau một hồi được “chăm sóc”, không ngờ bản thân lại đồng ý với tên đó.
“Không cho mượn thì thôi, nói nhiều lời tào lao thế làm gì.” Mẹ Cẩu Đản cũng không dám nói nhiều nữa, Sở Y Nhất này thật là tinh ranh, nói không chừng có câu nào đó đã bị cô ta nắm cán rồi, vẫn nên tránh đi thì hơn.
“Hừ, chẳng hiểu mặt mũi đâu ra lại dày thế. Sau này có chuyện thì anh cứ để cho em, anh đừng có tiếp xúc với những người như thế này, tổn hại hình tượng lắm.”
Cố Hướng Đông gật đầu không chút do dự, cô vợ nhỏ của anh thật là uy vũ. Xem ra bản thân anh cũng không cần quá lo lắng chuyện cô ấy ở nhà một mình và chịu tủi thân nữa rồi, cái miệng của cô ấy nào có chịu thua ai.
“Chị nói rồi mà, cái con khốn đó keo kiệt vô cùng. Thế mà em vẫn bảo chị qua đó, giờ bị từ chối trong ê chề.” Mẹ Cẩu Đản quay trở vào nhà và phát cáu với Triệu Lý Tưởng. Thật tình, chẳng qua chỉ là mua xe đạp thôi mà, thèm khát cái gì chứ.
“Ôi trời, chị dâu tốt của em, không cho mượn thì thôi. Chỉ là em thấy trời cũng đã lạnh, muốn đi vào thị trấn để mua cho chị một ít kem để bôi mặt. Xem ra không thể thực hiện rồi.” Triệu Lý Tưởng tỏ vẻ tiếc nuối, bày ra dáng vẻ chỉ muốn tốt cho chị dâu.
Mẹ Cẩu Đản nghe vậy lại cảm động, kem bôi mặt ấy à, có người phụ nữ nào trong xã lại không muốn đâu chứ. Gió đông thổi đến, da mặt sạm đi, còn nứt da đến nỗi chạm vào cũng thấy đau. Nghe người ta nói, cái kem bôi mặt đó rất hiệu quả, rửa mặt xong bôi lên một ít là có thể khiến do làn da như ngậm nước, sáng bóng mềm mịn như các cô gái tuổi mười tám.
“Cũng không còn cách nào khác, người ta không cho mượn. Hay là cậu ngồi xe đi, ngồi xe buýt gì đó ấy.”
“Xe buýt đi chậm lắm, em cũng đâu có xin nghỉ được trong thời gian dài đâu, chắc chắn sẽ không kịp.” Đừng hòng bảo anh ngồi xe buýt. Vốn dĩ anh muốn lái chiếc xe đạp mà gia đình của Sở Y Nhất mới mua để quay lại trong thị trấn, khoe mẽ trước mặt bạn bè của anh. Nếu như anh ngồi xe buýt, vậy thì mất mặt biết bao, anh không muốn như vậy. Trong lòng của Triệu Lý Tưởng từ chối.
Nhưng xem ra mẹ Cẩu Đản đã cảm động.
“Ôi, chị dâu, thật ra chị không cần bôi trát gì cũng đã xinh lắm rồi. Chị xem làn da của chị đi, có mấy người trong xã này có thể sánh được với chị đâu. Hơn nữa, cùng với sự lao động chăm chỉ của em trong khoảng thời gian này, chị xem mình đi, có phải da trắng hồng căng muốt hơn không, trẻ đến nỗi không biết bao nhiêu tuổi.” Triệu Lý Tưởng ôm lấy mẹ Cẩu Đản vốn đã có chút không vui, sau đó kéo đến đứng trước tấm gương có một vết nứt, nói những lời dễ nghe.
Mẹ Cẩu Đản nghe Triệu Lý Tưởng nói như vậy, rồi lại nhìn bản thân mình trong gương. Có vẻ nước da thật sự rất đẹp, sắc mặt hồng hào và bóng loáng, đôi mắt sóng sánh nước, thật là tâm tình.
“Cậu thật là lắm lời.” Nói xong, mẹ Cẩu Đản liếc nhìn Triệu Lý Tưởng một cách ngượng ngùng và rụt rè.
“Mẹ nó ơi, bà ở trong nhà làm cái gì vậy? Cẩu Đản đi đâu rồi?” Bố Cẩu Đản bắt đầu hét lên từ ngoài sân. Cả nửa ngày rồi vẫn không nhìn thấy Cẩu Đản, mặc dù biết trí lực con có vấn đề nhưng dù sao cũng là con của mình, ông sợ Cẩu Đản đi mất.
Hai người trong phòng nhanh chóng tách ra, mẹ Cẩu Đản bày ra nét mặt khinh thường mà không khách sáo chút nào.
“Hét cái gì vậy, không có ở nhà thì chắc ra ngoài chơi rồi, nó còn có thể đi đâu được chứ. Ông không thể đi tìm nó à, tôi ở trong nhà bận rộn c.h.ế.t đi được.” Nói xong bà lấy miếng giẻ rồi bắt đầu lau bàn.
Bố Cẩu Đản là một người thật thà, nhìn thấy mẹ Cẩu Đản bước ra từ trong phòng của Triệu Lý Tưởng, ánh mắt ông tối sầm lại, “ Tôi đi ra ngoài tìm, nếu không tìm thấy thì tôi với bà cùng đi ra ngoài tìm.”