“Lần này, anh cả con cãi nhau to với Trần Chiêu Đệ, lời ly hôn cũng đã nói ra rồi. Con nói xem, một người làm mẹ như mẹ đây, dù thế nào cũng đều muốn con cái mình sống tốt, làm sao có thể để cho chúng nó ly hôn với nhau, vậy thì quá mất mặt. Tính cách của Trần Chiêu Đệ thật sự quá khó chịu, dạo này càng không biết tiết chế gì cả. Mẹ cũng không muốn quản hai đứa nó nữa, để hai đứa nó từ từ nguội lại thôi…” Mẹ cả Tôn luyên thuyên một hồi, bà thật sự rất đắn đo chuyện của Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ. Lúc tức giận, bà chỉ mong hai đứa nó ly hôn, nhưng khi bình tĩnh lại rồi thì cảm thấy chuyện này quá mất mặt.
Sở Y Nhất vừa ăn cơm của mình vừa yên lặng lắng nghe. Thật ra cô cũng có phần không đồng tình, chuyện này thì có gì mất mặt đâu chứ. Sống là bản thân mình sống chứ có phải sống cho người khác xem đâu, người khác làm sao biết được mình rốt cuộc đã sống như thế nào. Trần Chiêu Đệ không biết suy nghĩ, lại còn hay cho rằng bản thân mình thông minh, chỉ muốn mọi người đều vây quanh cô ấy. Có rất nhiều chuyện cô không thể nào hiểu nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Cố Kiến Quốc sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng việc hai người bọn họ cãi nhau ít nhiều cũng có nguyên do là mình, bây giờ cô nói ra những điều này thì không thích hợp lắm, cho nên cô chọn cách im lặng.
“Nếu như có thể hiểu chuyện, biết nguyên tắc giống như con, mẹ sẽ thấy tốt biết bao.” Mẹ cả Tôn khen ngợi Sở Y Nhất, khiến cho da mặt dày của Sở Y Nhất cũng cảm hơi xấu hổ, nhanh chóng tìm cớ rút lui.
“Mẹ à, con ra ngoài xem Tiểu Bảo một lát, kẻo nó lại làm chậm trễ công việc của các anh.” Sau đó cô chuồn ra ngoài.
Khi bước ra ngoài xem, trong sân làm gì còn bóng dáng của Tiểu Bảo nữa.
“Tiểu Bảo đâu rồi?”
“Tiểu Bảo ra ngoài chơi với Tiểu Trụ rồi.” Cố Hướng Đông xúc xi măng, Cố Kiến Quân thì cầm cái thùng đựng vào rồi chuyền cho bố Cố, ba người bọn họ làm việc rất có trình tự.
“Anh ở lại đây mấy ngày?” Sở Y Nhất tiến đến bên cạnh Cố Hướng Đông, sau đó thì thầm hỏi.
“Ngày mai anh phải đi rồi.” Bây giờ anh cũng không thể rời khỏi cục quá lâu.
Sở Y Nhất bĩu môi, nhanh vậy sao.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Cố Hướng Đông muốn đưa tay ra và xoa đầu của cô, nhưng anh đã kìm chế được.
“Vậy ngày mai anh đi ra ngoài với em đi, đúng lúc em có việc cần vào thị trấn, sẵn tiện tiễn anh đi.”
“Eo em đã đỡ hơn chưa? Có thể ngồi xe được không?” Cố Hướng Đông nhìn vòng eo thon thả của cô, lo lắng hỏi.
“Em thấy đỡ nhiều rồi, làm vậy cũng không thấy đau lắm.” Nói xong cô hơi vặn vẹo eo của mình, cảm thấy khá ổn.
“Được, vậy ngày mai rồi tính, em thử em bình phục như thế nào. Em đi chơi đi, anh với bố và anh hai phải tranh thủ cố gắng làm xong bức trường trong hôm nay, tránh em ở nhà một mình lại không thoải mái.”
“Ừ, được. Vừa hay em cũng có chuyện cần phải làm, em đi vào trong đây. Cục trưởng Cố, chăm chỉ làm việc nhé, cố lên!” Sở Y Nhất nhướng mày nhìn Cố Hướng Đông một cách tinh quái.
Nhìn thấy Cố Hướng Đông chỉ hận không thể kéo cô quay lại ngay tại đây, cô vui vẻ nhảy nhót đi vào trong nhà.
Sở Y Nhất vừa vào trong nhà là tiếp tục vẽ bản phác thảo của mình, dù gì đây cũng là năng lực có thể dựa dẫm của cô, là thứ có khả năng sẽ giúp cô kiếm được tiền, cô muốn làm thật tốt. Cô mong bước mở đầu này có thể tiếp tục kéo dài thêm.
“Này cậu ơi, vợ cậu có ở nhà không?” Mẹ của Cẩu Đản đứng ở vách tường bên kia hỏi Cố Hướng Đông.
“Có chuyện gì sao?” Cố Hướng Đông liếc nhìn rồi cúi đầu làm việc riêng.
“Có chút chuyện.”
“Cô ấy đang bận, có chuyện gì thì nói với tôi được rồi.” Cô vợ nhỏ của anh làm gì có mối quan hệ tốt đẹp với người phụ nữ này, anh không muốn mẹ Cẩu Đản làm phiền vợ của anh.
“Cái gì ấy nhỉ, tôi thấy nhà cậu mới mua chiếc xe đạp mới, còn là hiệu Đại Kim Lộc, thật là đẹp.” Mẹ Cẩu Đản cười tít mắt.
Vậy thì sao? Cố Hướng Đông nhìn mẹ Cẩu Đản không nói nên lời.
“Chuyện là cậu Triệu muốn mượn xe đạp của nhà cậu dùng một lát, cậu ta có việc muốn đi vào thị trấn. Nếu lái xe đạp đi không phải rất tiện hay sao, cũng có thể quay về kịp lúc.” Mẹ Cẩu Đản không hề coi mình là người ngoài, hơn nữa, Triệu Lý Tưởng cũng muốn mượn xe đạp, bà ra mặt thì có làm sao đâu!
“Cậu ta thấy tiện hay không, có thể quay về kịp hay không thì liên quan gì đến nhà chúng tôi?” Sở Y Nhất ở trong phòng nghe thấy giọng nói của mẹ Cẩu Đản là biết không có chuyện gì tốt đẹp, quả nhiên là như vậy. Cô không muốn Cố Hướng Đông tiếp xúc với loại người này, thà để cô làm kẻ ác còn hơn. Vì thế mà cô đã bước ra ngoài và nói chuyện.