“Em làm cơm cho anh, anh nghỉ ngơi đi.”
“Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Không cần em nấu cơm đâu, để anh làm.” Cố Hướng Đông dựng xe đạp thật chắc chắn, sau đó lấy những món đồ được treo trên xe đạp xuống và đi vào trong nhà cùng với Sở Y Nhất.
Bức tường quanh sân vẫn chưa được làm xong, Triệu Lý Tưởng nhìn chiếc xe đạp mới toanh đang đậu trong sân Sở Y Nhất và cả người đàn ông cường tráng vừa nãy. Mỗi lần Sở Y Nhất đứng trước mặt người đàn ông ấy, cô đều hiền dịu như một chú chim nhỏ bé e ấp, sau đó anh lại nhớ đến thái độ ghê tởm, lạnh nhạt mà cô đã đối xử với anh, anh phun một ngụm nước miếng.
Còn chẳng phải do Cố Hướng Đông có tiền hay sao, phụ nữ đều giống như nhau, chê nghèo ham giàu. Sở Y Nhất này cũng chẳng phải là kiểu người tốt đẹp gì.
Nhưng có phải Triệu Lý Tưởng đã quên mất chuyện Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông là một cặp vợ chồng đúng nghĩa. Sở Y Nhất đối xử dịu dàng với Cố Hướng Đông không phải là điều nên làm hay sao! Tam quan thật là không dám khen!
“Mẹ, mẹ.” Tiểu Bảo vui mừng chạy vào với đôi chân ngắn của mình và dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy một vật to lớn đang đậu ở trong sân nhà.
“Tiểu Bảo.” Sở Y Nhất vừa nghe thấy giọng nói của Tiểu Bảo, cô bước ra khỏi phòng, đã một ngày rồi không gặp đứa nhóc này, cô nhớ biết bao. Vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy mẹ cả Tôn đang đứng sau lưng của Tiểu Bảo, hai người bọn họ đang đứng trước mặt chiếc xe đạp Đại Kim Lộc.
“Mẹ, mẹ đến rồi. Đây là chiếc xe đạp mà anh Hướng Đông vừa mới mua về đó.” Sở Y Nhất có chút khó xử, cảm giác ngượng ngùng này như thể đang yêu đương, bạn trai tặng cho một món quà vô cùng đắt tiền, sau đó bị mẹ anh ta bắt gặp tại trận.
“Mẹ, hôm nay con mới đi mua chiếc xe đạp này về, sau này mọi người muốn đi đâu cũng tiện hơn.” Anh cũng không nói là mua cho Sở Y Nhất mà nói là mọi người cùng dùng chung. Tuy nhiên, mẹ cả Tôn sao có thể nghe không hiểu, chiếc xe này là mua cho vợ của mình đây mà. Trong gia đình họ Cố này cũng chỉ có Sở Y Nhất là đi vào thị trấn, ngày thường ai có thời gian và tiền bạc chứ.
Nó mua thì mua, cũng là chuyện riêng của hai đứa nó, bà đâu phải là người có đầu óc bảo thủ. Nếu như không đồng ý thì sao chứ, không đồng ý cũng chẳng có ích gì, không phải vậy sao!
“Mua thì mua thôi, sau này Sở Y Nhất có chuyện gì đi đâu cũng tiện. Hôm nay con cảm thấy thế nào rồi?”
“Mẹ, con đã đỡ hơn nhiều rồi, đúng lúc bọn con đang làm cơm, mẹ ở lại đây ăn cơm nhé.”
“Mọi người đều ăn cả rồi, để mẹ làm cho, con nghỉ ngơi thêm đi. Cố gắng dưỡng cho khỏe rồi tính, đừng có để đổ bệnh.”
“Đều nghe lời mẹ hết.” Cố Hướng Đông nhanh chóng ra mặt. Cơm anh làm thì bản thân anh ăn cũng chẳng sao cả, nhưng mà nếu làm cho cô vợ nhỏ của anh ăn vậy thì anh sợ cô sẽ thiệt thòi. Đúng lúc mẹ anh tới, thật là tốt.
Mẹ cả Tôn trừng mắt nhìn Cố Hướng Đông, bình thường sao không thấy con mình lại nghe lời mình như thế này, giờ đây không hề phản đối một chút nào, thật là lấy vợ rồi thì quên luôn cả mẹ.
Nhưng như vậy cũng tốt, cho thấy rõ tình cảm của hai đứa rất tốt. Nghĩ tới đây bà vui vẻ trở lại.
Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất đang ăn thì bố Cố và Cố Kiến Quân đến. Suy cho cùng, bức tường trong sân vẫn chưa làm xong, Cố Tiểu Xuyên thì chưa khỏe hẳn, bên cạnh cần phải có người chăm sóc, vì thế Cố Kiến Quốc không đến.
Cố Hướng Đông chỉ cần hai ba miếng là ăn xong bữa cơm, anh cũng vội vàng chạy ra giúp.
Sở Y Nhất trò chuyện với mẹ cả Tôn và cho Tiểu Bảo ăn.
“Cái thằng nhóc này, sao vậy, mẹ đút cho ăn ngon đến thế sao. Đã ăn một bữa cơm rồi, vậy mà vẫn còn ăn nữa. Để bà nội đút cho, cháu để mẹ ăn cơm đi.” Mẹ cả Tôn nhìn Tiểu Bảo ăn hết miếng này đến miếng khác, nếu như ai mà không biết còn tưởng bản thân bà không cho thằng bé ăn cơm.
“Trẻ con là vậy đó, một khi cao hứng thì sẽ ăn rất nhiều. Không sao đâu mẹ, để con đút cho. À đúng rồi mẹ, con nghe anh cả nói rằng Tiểu Xuyên bị bệnh à. Thằng bé thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?”
“Hạ sốt rồi, nhưng người vẫn còn hơi mệt, không phải có anh cả con ở nhà chăm sóc rồi sao. Y Nhất à, đều là lỗi của Tiểu Xuyên, hại con bị thương, trong lòng mẹ cũng cảm thấy rất có lỗi với con!” Tiểu Xuyên hại người ta bị thương thế mà người ta vẫn không truy cứu, trái lại còn chủ động hỏi thăm bệnh tình, mẹ cả Tôn cảm thấy rất khó chịu.
“Mẹ à, đừng nghĩ như vậy, chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả, cũng không phải mẹ đã khiến con bị thương, mẹ đừng cứ trách mình nữa.” Tiểu Bảo cuối cùng cũng đã ăn no, thằng bé không để Sở Y Nhất đút ăn nữa, thằng bé đòi xuống để đi chơi. Sở Y Nhất bế Tiểu Bảo đặt xuống rồi mới bắt đầu ăn cơm.