Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 100: Xe đạp Đại Kim Lộc.

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Giày vò nhau cả nửa đêm, sau đó khó khăn lắm mới có thể vào giấc. Vừa ngủ là ngủ tới 9 giờ sáng ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao lắm rồi.

Trong lúc đang nằm ngơ ngác trên giường, cô chợt nhớ ra ngày mai phải đưa bản phác thảo cho Lưu Dịch, còn phải gặp vị đầu bếp ở quán ăn thuộc nhà nước kia nữa. Ôi trời, thật là bận rộn. Chỉ là không biết với cái eo này liệu có ổn hay không, không biết có thể ngồi tàu hỏa hay không đây.

Đầu óc của Sở Y Nhất dần dần tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn, Cố Hướng Đông không có ở đây. Cô cố gắng từ từ ngồi dậy, cảm giác tốt hơn rất nhiều so với lúc mới bị thương ngày hôm qua.

Mặc dù động tác rất chậm, nhưng cô mặc quần áo thật chỉnh tề rồi mới bước xuống giường. Đi lòng vòng trong phòng một hồi thì nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy ghi chú, trên mặt giấy có viết:

Vợ ơi, anh có việc phải ra ngoài một chút, có thể trưa mới về nhà. Cơm sáng mẹ đã mang qua rồi, anh đã gói lại và đặt trong trong chăn của anh, em thức dậy rồi thì xem thử còn nóng hay không, nếu nguội rồi thì đừng ăn.

Khóe mắt của Sở Y Nhất giật giật, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phương pháp giữ ấm kiểu này. Tuy nhiên cũng thật là làm khó cho Cố Hướng Đông, điều kiện ở đây có hạn, vậy mà anh vẫn có thể nghĩ ra được cách như vậy.

Cô đi đến chỗ mà Cố Hướng Đông hay ngủ, đưa tay ra chạm vào, thần kỳ thay nó vẫn còn rất ấm.

Sở Y Nhất ăn vội bữa ăn sáng rồi bắt đầu vẽ những bức tranh phác thảo mà Lưu Dịch cần. Vì trước đó có nền tảng trong việc vẽ sách minh họa cho Tiểu Bảo, giờ đây ý tưởng của cô càng rõ ràng hơn, cô sửa đổi đôi chút dựa trên sách minh họa gốc, sau đó lại thêm một vài nội dung vào, thoắt cái đã hoàn thành xong một nửa.

Mãi cho đến khi trong sân vang lên tiếng chuông xe đạp “reng reng reng”, Sở Y Nhất mới ngẩng đầu lên, xoay xoay cái cổ đang đau nhức, tò mò đứng dậy đi ra ngoài, lẽ nào có khách đến? Ngẫm nghĩ một hồi, hình như cũng đâu có bạn bè nào xa hoa như vậy đâu.

“Vợ ơi.”

Vừa ra ngoài thì nhìn thấy Cố Hướng Đông đang đứng đẩy một chiếc xe đạp mới tinh, hai tay cầm của xe đạp còn chất đầy đồ, lúc này vẫn còn đang lắc lư.

“Cố Hướng Đông, anh mượn xe đạp của anh vậy?”

“Trông đẹp không, em có thích không?” Cố Hướng Đông nhìn vợ mình với khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi.

Sở Y Nhất bước lại xem, cô phát hiện ra đây là xe đạp hiệu Đại Kim Lộc. Thương hiệu xe đạp ở thời đại này không nhiều, bản thân cô cũng chỉ biết có vài thương hiệu như là Hồng Kỳ, Đại Kim Lộc, Mai Hoa gì đó. Chiếc xe đạp ở trước mặt cô chính là Đại Kim Lộc, kể cả có phiếu đi nữa cũng phải tốn thêm một khoản tiền khá lớn.

“Cố Hướng Đông, không phải là anh mua đó chứ? Anh điên rồi à, đắt như vậy, anh mua làm cái gì thế hả!” Sở Y Nhất dùng một ít kiến thức vốn có của mình để tính nhẩm. Chiếc xe đạp hiệu Đại Kim Lộc này dù cho có phiếu đi nữa, e là cũng phải bỏ ra thêm khoảng 80 tệ đến 100 tệ mới có thể mua được. Mà 100 tệ này gần bằng ba hoặc bốn tháng lương của người ta, thậm chí nếu lương của Cố Hướng Đông cao hơn thì cũng phải mất một hoặc hai tháng.

“Anh mua cho em chạy đấy, nếu không em đi vào thị trấn rất bất tiện. Đúng lúc hai hôm nay anh ở nhà, có thể dạy cho em cách lái xe đạp, sau này đi đâu cũng dễ dàng hơn nhiều, phải không.”

Vốn dĩ anh muốn dẫn cô đi mua chung, nhưng mà tối qua không phải cô đã bị thương rồi sao, anh nghĩ chắc chắn với cơ thể như thế thì sẽ rất bất tiện nếu đi ra ngoài. Sáng sớm hôm nay nhân lúc dậy sớm anh đã đi vào trong thị trấn và mua chiếc xe đạp này. Khỏi phải nói, trên đường đi đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

“Cố Hướng Đông, tiền lương lần sau của anh phải giao nộp cho em, có biết không. Em sẽ gửi cho anh tiền tiêu vặt mỗi tháng, có chút tiền trong tay là có thể tiêu xài hoang phí đúng không.” Không phải Sở Y Nhất cảm thấy không vui, mà anh cảm thấy xót cho Cố Hướng Đông. Phiếu xe đạp này không dễ kiếm, ước chừng anh đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, và cả số tiền còn lại nữa. Tuy rằng tiền lương của anh cao hơn một chút so với người bình thường, nhưng đều là phải dùng tính mạng để đánh đổi lại, cô không muốn hưởng thụ điều này một cách đương nhiên như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của cô vợ nhỏ, Cố Hướng Đông biết là cô đang quan tâm lo lắng cho anh.

“Được, sau này mỗi tháng anh sẽ giao nộp tiền cho em.”

“Anh ăn sáng chưa?” Sở Y Nhất nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Cố Hướng Đông, trong lòng lại mềm đi.

“Anh ăn rồi.”

Ăn cái con khỉ, đi một chuyến vào thị trấn, quay về nhà cũng tốn một khoảng thời gian, chắc chắn anh không có thời gian để ăn cơm. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ là không biết nấu cơm. Nếu như biết nấu cơm, cùng lắm thì cũng giới hạn trong việc làm chín đồ ăn mà thôi, cô không tin Cố Hướng Đông lại có thể dậy sớm và nấu bữa sáng!

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 100: Xe đạp Đại Kim Lộc.