“Anh biết rồi, anh sẽ bảo Tiểu Xuyên qua đây để xin lỗi với em dâu.” Im lặng một hồi, Cố Kiến Quốc ngước đầu lên và nói với ánh mắt kiên định.
Cố Hướng Đông nhìn bóng lưng Cố Kiến Quốc rời đi, trong lòng thở dài. Tiểu Xuyên thành ra như thế này cũng không thể đổ hết lên đầu Trần Chiêu Đệ được, anh cả cũng có một phần trách nhiệm.
“Đi rồi sao?”
“Ừ, Tiểu Xuyên chạy ra ngoài nên bị cảm lạnh và phát sốt, anh cả qua tìm anh để lấy thuốc hạ sốt.”
“Ừ, em nghe thấy rồi.”
“Sao tỉnh rồi? Em muốn dậy sao? Có cần bật đèn không?” Cố Hướng Đông đi tới bên cạnh Sở Y Nhất đang ngủ, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần đâu, chỉ là nằm sấp ngủ có hơi mệt.”
“Có muốn anh giúp em lật người lại, nằm ngửa ra ngủ không?” Cố Hướng Đông cũng biết ngủ một tư thế trong thời gian dài chắc chắn sẽ không thoải mái.
Sở Y Nhất ngủ không được, cũng không thể cử động, hơn nữa bộ n.g.ự.c phía trước của Sở Y Nhất cũng hơi to, nằm sấp như vậy sẽ bị chèn, rất khó chịu.
“Ừ.”
Cố Hướng Đông nghe vậy, cẩn thận lật người giúp Sở Y Nhất. Vừa định đắp chăn cho cô, anh cảm thấy tư thế của mình có chút ám muội, tay anh đang đỡ lấy eo cô và cơ thể anh thì đang ở phía trên người của cô, anh cứ cảm giác sao rất...
Anh khẽ ho một cái, kìm nén những suy nghĩ linh tinh của mình, kéo chăn và đắp lên người cô vợ nhỏ của mình.
“Thế này thì sao, ngủ thế này chắc sẽ thoải mái hơn một chút phải không?”
“Ừ, đỡ hơn rồi.” Thật ra cũng không phải quá tốt, nhưng hô hấp đã thuận tiện hơn nhiều.
“Trời vẫn chưa sáng nữa, anh cũng nằm xuống ngủ đi.” Sở Y Nhất cảm thấy hơi xấu hổ, nửa đêm rồi lại giày vò người ta, thật là không có đạo đức gì cả.
“Không sao, có gì thì em cứ gọi cho anh. Làm giúp cho vợ, trong lòng anh thấy rất vui, đừng sợ làm phiền anh.” Cố Hướng Đông nói những lời thật lòng.
“Nhận thức của cục trưởng Cố thật là cao, không tệ đâu, tiếp tục duy trì nhé. Cuối năm em sẽ thưởng cho anh, treo một bông hoa màu đỏ.”
“Vậy bây giờ có thể động viên anh một chút được không?”
Khuôn mặt đột ngột áp sát khiến Sở Y Nhất sửng sốt phải nín thở. Hai người gần đến mức bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Hai khuôn mặt nhẹ nhàng lướt qua, khiến trong lòng cả hai đều thấy rất ngứa ngáy.
“Vợ à, động viên anh một chút đi. Như vậy thì anh mới có thể làm tốt công việc sau này.” Giọng của Cố Hướng Đông nhẹ nhàng và đầy từ tính.
“Anh muốn thưởng cái gì?” Sở Y Nhất cảm thấy bản thân rõ ràng biết rõ nhưng vẫn có ý hỏi, hai tay cô nắm chặt vào chăn bông.
“Những gì vợ cho, anh đều thích.”
Hôm nay, người đàn ông này rõ ràng là đang cố ý khiến cho bầu không khí càng trở nên ám muội.
Tựa như nhìn ánh được sự long lanh trong đôi mắt của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất mỉm cười. Cô vươn hai tay ra ôm chầm lấy cổ của Cố Hướng Đông, sau đó kéo anh về lại phía mình, tiếp theo, cô áp sát môi mình lên môi của anh. Cả nửa ngày trời, Cố Hướng Đông bất động không làm gì, sau đó Sở Y Nhất thử lè lưỡi của mình ra và l.i.ế.m lên vành môi của Cố Hướng Đông.
Lần này, Cố Hướng Đông không thể nhịn được nữa, điều anh đang chờ đợi chính là giây phút này, thứ anh muốn chính là cái này, cô vợ nhỏ thật sự đã bước lên xe rồi.
Từ bị động trở thành chủ động, anh điên cuồng hôn ngược lại. Hai người yêu thương nhau, cơ thể còn trẻ trung, thời khắc này thiên thời địa lợi, dần dần một nụ hôn không thể nào thỏa mãn được. Cánh tay nhỏ của Sở Y Nhất bấu chặt vào áo của Cố Hướng Đông, anh cảm thấy cơ thể của mình nóng ran, nhưng anh vẫn giữ lại được một chút lý trí. Không được, bây giờ cô vợ của anh vẫn đang bệnh, hôm nay quả thật không phải là thời cơ thích hợp.
“Vợ à.”
“Ừ?”
Đầu óc của Sở Y Nhất hơi đờ đẫn, Cố Hướng Đông gọi cô, cô đáp lại theo bản năng.
“Vợ à, chúng ta vẫn nên để lại cho đêm động phòng đi, hôm nay không được đâu!” Nói xong, anh từ trên người của Sở Y Nhất lăn ra nằm ngay bên cạnh cô, lồng n.g.ự.c anh đập một cách kịch liệt, anh nói với giọng thở hổn hển.
Sở Y Nhất khịt mũi bật cười, cô nhớ đến một câu nói, đàn ông không được nói không thể, đàn bà không được nói sao cũng được.
“Ơ? Vợ à, em cười cái gì vậy?” Sở Y Nhất bất ngờ bật cười khiến Cố Hướng Đông cảm thấy khó hiểu.
“Cố Hướng Đông, anh có từng nghe qua câu nói đó chưa?”
“Câu nói gì?”
“Đàn ông không được nói không thể.” Sở Y Nhất nói ra câu này với Cố Hướng Đông với thái độ một mình vui không bằng mọi người cùng vui.
Ờ…
“Vợ à, hay là giờ anh sẽ khiến cho em hưởng thụ một chút, xem thử anh rốt cuộc có thể hay không?” Có thể nhẫn nhưng không thể nhịn, tuyệt đối không thể buông tha cho câu nói sỉ nhục tính tôn nghiêm của đàn ông thế này.
Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông lại bật dậy và đè lên người của mình, cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, bản thân nói nhiều quá làm cái gì?