Cô ngước đầu lên nhìn, phát hiện ra khuôn mặt pha trò của Cố Hướng Đông,, “Cố Hướng Đông!”
“Vợ à, không cần phải xấu hổ đâu. Thật ra chuyện mà em muốn làm thì anh cũng vậy, chỉ là em nhường anh trước một bước mà thôi.”
“Cố Hướng Đông, anh đừng nói nữa!” Sở Y Nhất ra sức ném cái gối trong tay, hừ, được, coi như thêm một lần tổn thương một cách vinh quang.
Sở Y Nhất chán nản, cuối cùng cô đưa ra kết luận, Cố Hướng Đông thật là đáng ghét!
Cố Kiến Quốc tìm một vòng cũng không thấy Cố Tiểu Xuyên, trong lòng càng ngày càng sốt ruột, bước chân cũng càng ngày càng gấp gáp!
Tìm cho tới nửa đêm, những người trong nhà họ Cố cũng đều chạy ra ngoài tìm, nhưng vẫn không tìm được. Bọn họ buồn bã ủ rũ chạy đến cửa nhà của các hộ xung quanh để hỏi han.
“Mẹ, mẹ nói xem. Tiểu Xuyên sẽ không đi tìm mẹ của nó chứ, chúng ta đã tìm khắp cả cái xã này rồi nhưng vẫn không có!” Cố Kiến Quân thực sự cũng không biết nên đi đâu mà tìm, bây giờ vừa mệt lại vừa buồn ngủ!
“Chắc không đâu, hay là Kiến Quốc này, con đi qua bên mẹ vợ xem thử đi?”
“Mẹ, đã muộn vậy rồi, qua đó thích hợp không?”
“Nếu không đi vậy phải làm sao đây? Trời tối thế này rồi, một đứa trẻ ở ngoài đường thì nguy hiểm biết bao!” Mẹ cả Tôn hiện giờ cũng không tức giận nữa, chỉ cần Cố Tiểu Xuyên bình an là tốt rồi.
“Mẹ, mẹ, mẹ xem bên đó có phải có gì không?” Cố Kiến Quân cứ cảm thấy bên đống cỏ khô của nhà mình hình như có thứ gì đó, anh gọi mẹ của mình.
“Nhỏ giọng đi, con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp!” Mẹ cả Tôn đánh vào gáy của Cố Kiến Quân.
Ba người bọn họ cầm đèn dầu bước đến, ôi trời, đây không phải là Cố Tiểu Xuyên hay sao. Thằng bé run bần bật vì lạnh, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó. Cố Kiến Quốc bước tới định gọi thằng bé, sau đó anh phát hiện cả người thằng bé nóng ran. E là vừa sợ hãi, vừa lạnh cóng nên đã sốt rồi.
Cố Kiến Quốc bế Cố Tiểu Xuyên lên, trong cơn mơ hồ, Cố Tiểu Xuyên nói với Cố Kiến Quốc, “Bố ơi, con sai rồi, sau này con không dám nữa.”
Trong chốc lát, sống mũi của Cố Kiến Quốc cảm thấy hơi xót.
Sau khi Cố Tiểu Xuyên đẩy Sở Y Nhất té ngã và bị thương, thằng bé đã sợ hãi bỏ chạy ra khỏi nhà. Đến tối thì lại đói và lạnh, núp trong đống cỏ khô mấy tiếng, cuối cùng không chịu nổi nữa nên mới bắt đầu sốt.
Cố Kiến Quốc đưa Cố Tiểu Xuyên về nhà, “Mẹ, con thấy trán của Tiểu Xuyên nóng lắm, con đưa thằng bé đến chỗ bác sĩ Vu xem sao nhé?”
“Tiểu Xuyên chắc đã cảm lạnh rồi, lần trước Sở Y Nhất không sốt kiểu như thế này. Mẹ thấy thằng út có đưa cho Y Nhất một viên thuốc, ngủ một đêm là khỏe rồi. Hay là con thử qua chỗ thằng út xem sao, coi thử còn hay không?” Mẹ cả Tôn nhớ tới lần Sở Y Nhất ngã xuống nước, sau đó phát sốt, nhưng chỉ cần uống viên thuốc kia thì qua một ngày đã khỏe lại.
“Em út… em út…”
Cố Hướng Đông rất cảnh giác, kể cả khi anh có ngủ say rồi nhưng chỉ cần một vài động tĩnh nhỏ là cũng có thể lập tức biết được. Lúc Cố Kiến Quốc chỉ mới gọi tên anh có một lần, anh đã biết rồi. Sợ đánh thức cô vợ nhỏ của mình, anh nhanh chóng ngồi dậy.
Khi anh xuống giường, Sở Y Nhất mơ màng hỏi, “Sao thế?”
Cố Hướng Đông sợ Sở Y Nhất có chuyện gì nên hai người đã ngủ chung một phòng với nhau, tiện cho anh chăm sóc. Anh vừa mặc xong quần áo thì Sở Y Nhất đã tỉnh dậy.
“Anh cả qua đây, anh đi xem có chuyện gì, em cứ ngủ tiếp đi.” Anh vừa nói vừa xoa xoa đầu của cô, sau đó thì ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy anh cả? Xảy ra chuyện gì?” Cố Hướng Đông mở cửa và hỏi Cố Kiến Quốc.
“Em trai, em còn viên thuốc hạ sốt mà lần trước em cho em dâu uống không. Tiểu Xuyên trốn trong đống cỏ rơm nguyên một đêm, thằng bé cảm lạnh và phát sốt rồi.” Giọng điệu của Cố Kiến Quốc hơi gấp gáp, ánh mắt của anh cũng đỏ ngầu.
“Anh vào đi, để em đi lấy thuốc.” Cố Hướng Đông xoay người đi vào nhà tìm thuốc. Cũng may là ngày thường cô vợ nhỏ đã chia những thứ này thành từng loại, cho nên anh dễ dàng tìm được tủ thuốc và tìm được viên thuốc mà lần trước Sở Y Nhất đã uống.
“Tiểu Xuyên còn nhỏ, anh cho thằng bé uống nửa viên và nhiều nước một chút, ra mồ hôi chắc sẽ hạ sốt ngay.” Cố Hướng Đông đưa thuốc cho Cố Kiến Quốc và giải thích cẩn thận.
“Ừ, anh nhớ rồi.” Cố Kiến Quốc xoay người đi định quay về, nhưng một lúc sau anh quay lại nói, “Em trai, Tiểu Xuyên đã biết lỗi rồi, hai người tha thứ cho thằng bé lần này nhé.”
“Anh à, có một câu mà Y Nhất nói rất đúng. Hai người không thể nào đi theo thằng bé cả đời, cũng không thể nào cứ bao che và thu dọn đống tàn cuộc mà thằng bé gây ra. Hơn nữa, người mà Tiểu Xuyên làm bị thương không phải là em, không cần phải xin lỗi với em.” Việc nào ra việc nấy, chuyện này vốn dĩ là lỗi của Tiểu Xuyên, muốn xin lỗi cũng phải để cho thằng bé tự đến mà xin lỗi.