Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 97: Là phúc, không phải họa. (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Đau ở đâu?” Cố Hướng Đông vội vàng chạy tới, cẩn thận hỏi. Khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của vợ nhỏ, anh mới biết cô đang lừa anh.

“Vợ à, đều là do anh đã không bảo vệ tốt cho em!” Lúc này Cố Hướng Đông cảm thấy vô cùng tự tách.

“Cố Hướng Đông, em không cho phép anh như thế này. Chuyện của ngày hôm nay xảy ra quá đột ngột, anh cũng phản ứng rất nhanh, không phải lỗi của anh đâu, em không mong anh cứ tự trách mình, anh hiểu không!”

“ Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, tuy nhiên vẫn phải phạt anh. Phạt anh hai ngày tới sẽ bưng trà rót nước cho em, được không?”

“Được.”

Cố Hướng Đông sờ khuôn mặt của Sở Y Nhất, là một người đàn ông thế mà suýt nữa đã cảm động đến phát khóc. Cô vợ nhỏ của anh thật là tốt, đối xử với anh rất tốt.

Cố Tiểu Xuyên cảm thấy bản thân đã gây ra một họa lớn, thằng bé không dám về nhà vì sợ bà nội sẽ đánh, cho nên cứ đi lung tung ở ngoài. Người nhà họ Cố cũng không ra ngoài tìm thằng bé vì nghĩ rằng đến tối nó sẽ tự mò về. Nhưng không ngờ rằng trời đã tối nhem, trong nhà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cố Tiểu Xuyên, Cố Kiến Quốc mặc dù đang rất tức giận nhưng cũng bắt đầu thấy sốt ruột.

“Mẹ, con ra ngoài tìm Tiểu Xuyên.”

“Tìm cái gì mà tìm, nhà ở đây, bản thân nó không biết mò về sao. Trời đã tối rồi, con đi tìm ở đâu đây.” Mẹ cả Tôn bực mình, miệng thì nói vậy nhưng trong nồi vẫn chừa cơm cho Cố Tiểu Xuyên.

“Con sẽ nhanh chóng tìm nó về, lát nữa con về ăn cơm, dù gì cũng phải hâm nóng lại, thế thì phiền chết!” Trong lòng Cố Kiến Quốc cũng hiểu, anh cầm đèn dầu đi ra ngoài.

“Vợ, em có thể ngồi dậy ăn cơm được không?” Cố Hướng Đông bưng đồ ăn mà mẹ anh đã chuẩn bị, đến ngồi bên cạnh Sở Y Nhất đang mơ mơ màng màng.

“Cố Hướng Đông, anh đút cho em ăn đi, em không muốn cử động.” Cô ngước đầu lên nhìn, “Tiểu Bảo đâu? Con nó đã ăn cơm chưa?”

“Mẹ dẫn Tiểu Bảo qua kia rồi, nói rằng em bị thương, chăm sóc không nổi cho thằng bé đâu.”

“Ơ, vậy Tiểu Bảo đã đi cùng với mẹ rồi sao?” Điều này thật là kỳ lạ, kể từ lúc Tiểu Bảo đến gia đình họ Cố, thằng bé đâu có muốn ai? Thằng bé chỉ muốn theo Sở Y Nhất, Sở Y Nhất chăm sóc riết cũng quen, bây giờ đột nhiên không thấy thằng bé hay nhảy nhót trước mặt mình nữa, cảm thấy có chút lạ lẫm.

“Mẹ nói với Tiểu Bảo rằng em đã bị thương rồi, con ngủ hay đạp lung tung lỡ như đạp trúng em làm em bị thương nữa, cho nên con nó mới đi theo mẹ về một cách không tình nguyện lắm.”

“Được, thật ra cũng không sao đâu, ngày mai anh dẫn con về lại đây đi! Em có thể chăm sóc cho con.”

“Không sao, em yên tâm đi, mẹ chắc chắn sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Bảo. Nào, ăn cơm thôi.” Cố Hướng Đông cầm lấy thìa xúc một ngụm cơm đưa tới miệng Sở Y Nhất, Sở Y Nhất ngoan ngoãn mở miệng, vẫn chưa ăn được bao nhiêu muỗng thì bắt đầu phản kháng.

“Cố Hướng Đông, nằm sấp ăn cơm thật là khó chịu, em muốn ngồi dậy.”

“Được không đấy? Liệu eo có đau không.”

“Không sao đâu, em sẽ từ từ thôi.”

“Vậy em đợi anh một chút.” Cố Hướng Đông đặt chén đũa xuống, nhanh chóng lấy ra một chiếc chăn bông, đặt vào đúng chỗ, sau đó ôm Sở Y Nhất, nhẹ nhàng đỡ cô từ từ ngồi dậy.

“Sao rồi? Như vậy có được không?” Cố Hướng Đông đặt hai tay lên hai bên vai của Sở Y Nhất, nhỏ giọng hỏi.

“Được, được.” Nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ở gần trước mắt của mình, nhịp tim của Sở Y Nhất tăng nhanh, “Cố Hướng Đông, sao em lại thích anh đến thế.” Cô đưa hai tay ra, xoa xoa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Hướng Đông.

“Là vinh hạnh của anh.” Nhìn thấy bộ dáng thích thủ của cô vợ nhỏ, trong lòng anh cũng muốn bay lên.

Sở Y Nhất không muốn thừa nhận, là cô đã chủ động hôn anh. Không biết từ lúc nào, Sở Y Nhất phát hiện ra mình đang ngồi trong lòng của Cố Hướng Đông, lẽ nào bản thân cô đã mất trí nhớ?

Không phải do cô mất trí nhớ, là vì cô hôn Cố Hướng Đông đến nỗi quên hết tất cả mọi thứ.

Tiếng “ọt ọt” phát ra từ bụng khiến cho khuôn mặt của Sở Y Nhất càng đỏ hơn. Cố Hướng Đông cụng trán với Sở Y Nhất, cười thật nhẹ, “Bụng của em phản đối rồi kìa, anh vẫn nên đút cho em ăn cơm trước thì hơn. Lát nữa, anh sẽ mang món tráng miệng đến cho em ăn, được không.”

Sở Y Nhất chỉ muốn mau chóng nhét đầu mình vào trong bụng, thật là mất mặt quá đi mà. Liệu Cố Hướng Đông có cho rằng cô vội vã đến thế sao hay không!

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Sở Y Nhất quyết định giả chết, cô thật sự không muốn nói chuyện với Cố Hướng Đông vào lúc này.

“Nếu em cứ thế này, em sẽ thiếu oxy đấy, đến lúc đó anh phải hô hấp nhân tạo cho em rồi.” Nhìn thấy Sở Y Nhất vùi đầu vào trong gối, anh sợ cô sẽ tự làm ngạt c.h.ế.t bản thân mất.

Hô hấp nhân tạo? Hô hấp nhân tạo gì? Tại sao phải hô hấp nhân tạo?

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 97: Là phúc, không phải họa. (2)