Trong khoảng trống lúc hai người đang đứng nói chuyện, không ai lại ngờ được Cố Tiểu Xuyên đã bò dậy từ trên mặt đất, cậu bé phóng tới chỗ của Sở Y Nhất. Sở Y Nhất nhất thời không nhận thức được, Cố Hướng Đông lại đang ôm lấy Tiểu Bảo, Sở Y Nhất bị Cố Tiểu Xuyên đụng té ngã xuống đất.
Sở Y Nhất kêu lên một tiếng.
“Y Nhất!” Cố Hướng Đông sợ đến mức lao về phía Sở Y Nhất.
“Cố Hướng Đông, đừng, đừng đụng vào em!” Phía sau Sở Y Nhất có một cái cối xoay, lúc này eo của cô đang chèn lên cái cối xoay cứng ngắc đó, đau đến nỗi trên trán cô xuất hiện một lớp mồ hôi.
Cô cảm thấy hiện tại mình không thể cử động được, cho nên mới nhanh chóng ngăn cản đôi tay đang muốn đỡ cô dậy của Cố Hướng Đông.
“Sao vậy? Bị thương ở đâu?” Cố Hướng Đông gấp gáp đến nỗi tay chân luống cuống.
“Eo của em, eo của em không ổn.” Sở Y Nhất đỡ lấy eo mình, cô thử từ từ đặt cơ thể xuống. Chỉ động tác nhỏ như thế nhưng Sở Y Nhất lại phải tốn hơn ba đến bốn phút để hoàn thành, cuối cùng cô đặt được cái m.ô.n.g của mình lên mặt đất.
“Bây giờ có thể đứng dậy được chưa? Nhúc nhích được không?”
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Cô đau đớn đến nỗi chảy cả nước mắt, Cố Hướng Đông lòng đau khôn xiết, anh đưa tay ra ôm lấy Sở Y Nhất, bế cô chạy về phía phòng y tế trong xã.
Những người còn lại trong gia đình họ Cố đều sửng sốt. Khi nghe thấy động tĩnh, mẹ cả Tôn chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy con út của mình đang vội vã bế Sở Y Nhất chạy đi.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại bị thương rồi!” Mẹ cả Tôn hỏi Cố Kiến Quân và Hà Ngọc Lan đang đứng trong sân.
“Tiểu Xuyên đột nhiên đẩy em dâu một cái, tình cờ đụng trúng cối xoay đá nên chắc đã bị thương ở eo rồi. Con thấy em dâu không cử động nổi.” Hà Ngọc Lan cũng chỉ vừa mới kịp phản ứng lại, chủ yếu là vì mọi thứ quá đột ngột.
“Vậy cái thằng ôn dịch đó đâu rồi?” Mẹ cả Tôn nhìn trong sân, làm gì còn bóng hình của Cố Tiểu Xuyên nữa.
“Vừa rồi vẫn còn ở đây, e là sợ bị đánh nên chạy ra ngoài rồi.” Cũng không ai để ý thằng bé biến mất từ lúc nào.
“Cứ để nó chạy, xem về nhà mẹ xử lý nó thế nào.” Mẹ cả Tôn nóng lòng muốn lập tức xử lý Cố Tiểu Xuyên một trận, “Hai đứa ở nhà trông con.” Nói xong, bà cũng chạy đến phòng y tế.
“Bác sĩ Vu, bác sĩ Vu, mau tới đây xem giúp vợ tôi với, xem thử cô ấy bị thương ở đâu?” Cố Hướng Đông bế Sở Y Nhất chạy cả một quãng đường, chẳng bao lâu sau thì đến phòng y tế. Nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đau đớn đến chảy nước mắt, anh càng đau lòng hơn.
“Có chuyện gì vậy? Nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống.” Bác sĩ Vu, một ông lão gầy còm đeo mắt kính, chỉ cho Cố Hướng Đông đặt Sở Y Nhất trên chiếc giường bệnh duy nhất kia.
Lúc này, Sở Y Nhất không thể nào nằm bình thường được, cô chỉ có thể nằm sấp.
Bác sĩ Vu ấn qua lớp quần áo vài lần, sau đó hỏi Sở Y Nhất có đau không, rồi mới nói, “Bị thương ở eo rồi, phải chăm sóc thật tốt.”
“Có nghiêm trọng không? Ngày thường cần chú ý điều gì? Có cần uống thuốc không?” Cố Hướng Đông hỏi rất nhiều câu chỉ trong một lần.
“Không nghiêm trọng lắm, không cần uống thuốc, cứ trở về nằm nghỉ ngơi đi, đừng dùng sức.” Bác sĩ Vu đẩy cặp mắt kính, cảm thấy không nói nên lời. Chỉ là một vết thương nhỏ thế thôi, có cần phải căng thẳng đến vậy không, Cố Hướng Đông dù sao cũng là người từng nhìn thấy chiến trường mà.
Ngay khi mẹ cả Tôn đến phòng y tế, bà nhìn thấy bác sĩ Vu đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đứa con trai út của mình.
“Sao rồi Y Nhất, bị thương ở đâu?”
“Mẹ.” Sở Y Nhất bĩu môi, “Hướng Đông, em muốn về nhà.”
“Được, anh đưa em về.”
Bác sĩ Vu nhìn điệu bộ lo lắng của gia đình này, ông tiếp thu thêm được kiến thức mới. Có thể khiến cho cả gia đình từ già đến trẻ đều căng thẳng vì mình, hẳn là cô gái này có gì đó đặc biệt!
Cố Hướng Đông bế Sở Y Nhất về nhà, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, “Thế nào rồi? Có đỡ hơn tí nào không, hay là anh xoa bóp cho em nhé?”
“Xoa bóp cái gì mà xoa bóp, đừng đó đụng lung tung, kẻo lại làm sai đấy.” Mẹ cả Tôn tức giận nói với con trai út của mình, “Con xem con đi. Đứng ngay ở bên cạnh, sao lại không thể bảo vệ được vợ của mình thế?”
Cố Hướng Đông cúi đầu đứng sang một bên, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
“Mẹ, bọn con vẫn chưa ăn sáng nữa, mẹ làm chút đồ cho con ăn nhé, bụng con đói meo cả rồi.” Sở Y Nhất có chút không nỡ, cô nhanh chóng nhõng nhẽo với mẹ cả Tôn.
“Hả? Vẫn chưa ăn cơm nữa sao, để mẹ làm cơm cho con.” Nói xong, bà vội vã đi ra ngoài.
Cố Hướng Đông vẫn đứng đó bất động.
“Sao anh không qua đây, em đau.” Ôi trời trời, Sở Y Nhất cảm thấy điệu bộ hiện tại của bản thân rất lập dị, nhưng cô không muốn Cố Hướng Đông tự trách mình. Chuyện này đâu phải ai cũng có thể kiểm soát được, cũng là do bản thân cô quá yếu đuối mà thôi, không ngờ lại có thể bị một đứa con nít đẩy té thành ra như vầy.