“Có gì thì nói đó, đừng có nói này nói kia.” Lông mày của Cố Hướng Đông càng nhíu chặt hơn, thật là tốt khi cô vợ nhỏ của anh không đến. Trần Chiêu Đệ quả thật ngang ngạnh, cái gì cũng có thể lôi Sở Y Nhất vào cho được.
“Anh trai, rốt cuộc là tại sao vậy?” Cố Hướng Đông cảm thấy không thể nào nói chuyện được với Trần Chiêu Đệ, nên hỏi thẳng anh trai mình.
“Không liên quan gì đến bọn em, cũng không liên quan gì đến ai hết, là vấn đề của riêng anh, anh muốn ra ở riêng. Trần Chiêu Đệ, nếu như đồng ý thì chúng ta sống cùng với nhau, còn nếu như không đồng ý vậy thì nhà chúng ta giải tán đi!”
Tính cáu kỉnh của Cố Kiến Quốc đã bộc phát, anh cảm thấy mình thật có lỗi với em trai của mình. Bao nhiêu năm qua, đứa em trai này đã gánh vác luôn trách nhiệm của một người anh cả, mà phần đó vốn dĩ thuộc về anh. Đứa em trai này vào sinh ra tử trong quân đội, tiền lương hầu hết đều gửi về nhà. Là người anh cả như anh đây vô dụng, không thể giúp được gì cho em trai mình. Nhiều năm rồi, khó khăn lắm nó mới lấy được vợ, vậy mà lại bị Trần Chiêu Đệ chối từ. Anh thật sự không có mặt mũi nào tiếp tục yên tâm hưởng thụ đồ ngon đồ tốt mà hai đứa em trai và em dâu của mình mang đến.
“Ra ở riêng? Anh nói nghe nhẹ nhàng quá vậy, chỉ dựa vào anh có thể nuôi nổi hai mẹ con tôi sao, bản thân anh bao nhiêu ký anh còn không biết nữa mà. Nếu như tôi ra ở riêng với anh, e là ngay cả bữa cơm no cũng không thể nào ăn nổi. Tôi đâu phải là con ngốc, tại sao phải ra ở riêng, tôi không đồng ý!” Trần Chiêu Đệ sống c.h.ế.t cũng không muốn ra ở riêng, mẹ chồng cô cũng không biết chạy ra ngăn cản. Hừ, e là cũng muốn mau chóng đuổi cổ cô ra khỏi nhà, cô sẽ không để bọn họ được như ý nguyện.
“Anh cả, bố mẹ đều đang ở đây, cả ba anh em chúng ta sống cùng nhau, ra ở riêng cái gì chứ? Tối qua lời em nói có hơi quá, anh đừng có để trong lòng.”
“Em trai à, là anh cả có lỗi với em, dạy không được con là do bố. Tiểu Xuyên đối xử với em dâu như thế, anh không còn mặt mũi nào gặp mặt hai người nữa!” Hai tay của Cố Kiến Quốc ôm lấy đầu, dáng vẻ rất đau khổ.
“Anh có lỗi gì với bọn họ chứ, Tiểu Xuyên nói sai ư, kể từ khi cái cô Sở Y Nhất đó đến nhà họ Cố chúng ta, chúng ta có bao giờ sống yên ổn đâu. Nếu không phải cô ta ngày nào cũng khiêu khích ly gián, chúng ta có thể cãi nhau được sao. Cô ta chính là ngôi sao chổi, khiến cho gia đình không được yên…”
“Cô đủ rồi đấy Trần Chiêu Đệ. Cô quả thật quá ngang ngạnh, rõ ràng là bản thân đã làm sai, thế mà cứ một mực đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Kiểu người như cô, dù chỉ một ngày tôi cũng không muốn sống cùng. Chúng ta ly hôn đi!” Cố Kiến Quốc đột nhiên đứng dậy, hét lên vài câu với Trần Chiêu Đệ, rồi lao ra khỏi nhà.
Trần Chiêu Đệ sững người tại chỗ, đây là lần đầu tiên Cố Kiến Quốc nói muốn ly hôn với cô. Trước đây, dù có cãi nhau như thế nào, anh cũng chưa từng nói ra. Lần này, không ngờ lại nói ra một cách dễ dàng như vậy.
Cô ngước nhìn những người trong gia đình họ Cố, không ai thương cảm cho cô, bọn họ đều cảm thấy đây là lỗi của cô. Sau đó, cô lại nhìn những người đang đứng xung quanh gia đình họ Cố, chỉ chỉ trỏ trỏ, toàn bộ đang cười cô.
Đầu óc Trần Chiêu Đệ hơi choáng váng, cô cảm thấy mình không nên ở đây nữa. Nếu ở lại đây, cô sẽ là một trò cười, cô đứng dậy trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài cửa.
“Mẹ, mẹ, mẹ đi đâu vậy? Mẹ đi rồi con phải làm sao đây?” Cố Tiểu Xuyên mặt mũi tèm nhem, ôm lấy chân Trần Chiêu Đệ không buông.
“Chị dâu, anh cả nhất thời nóng giận, chị đừng để tâm, chị mau chóng dẫn Tiểu Xuyên vào trong đi, đừng dọa con nít nữa.” Hà Ngọc Lan không nhịn được nữa, cô ra mặt khuyên nhủ.
“Tiểu Xuyên, sau này ở nhà phải nghe lời của bà nội!” Nói xong câu này, Trần Chiêu Đệ dứt khoát hất tay của Cố Tiểu Xuyên ra, đi thẳng ra khỏi nhà họ Cố.
Sở Y Nhất lo lắng cho Cố Hướng Đông, sợ anh bị làm khó nên đã dẫn Tiểu Bảo qua nhà của gia đình họ Cố. Khi còn chưa đến nơi, cô đã nhìn thấy Trần Chiêu Đệ xách theo túi đồ bước ra khỏi nhà họ Cố.
Sở Y Nhất có chút kinh ngạc, cô cho rằng Trần Chiêu Đệ chắc là muốn nhân cơ hội để làm ầm ĩ lên, sau đó tìm cách để được lợi, nhưng không ngờ lần này đi thật?
Sở Y Nhất sờ sờ mũi, cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ trước đây của mình.
“Có chuyện gì vậy?” Sở Y Nhất đi tới bên cạnh Cố Hướng Đông, cô nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hướng Đông vươn tay ôm Tiểu Bảo vào lòng và trả lời cô, “Anh cả muốn ly hôn.”
“Hả!” Sở Y Nhất đơ cả người, nghiêm trọng đến vậy sao!