“Bí thư, không cần đâu, số tiền đó đều do chúng tôi tự nguyện bỏ ra vì những đứa trẻ. Hướng Đông hay nói với tôi rằng bí thư quản lý cả một cái xã rộng lớn thế này thật không dễ dàng gì, chúng tôi không thể giúp đỡ gì cho bí thư, cũng không thể tạo thêm rắc rối cho bí thư, vì thế bí thư không cần phải nhắc đến chuyện này nữa đâu. Chúng tôi cam tâm tình nguyện bỏ ra số tiền này, ngoài ra nếu như cần chúng tôi giúp đỡ chuyện gì, bí thư cứ nói với chúng tôi.”
Mặc dù không cần phải báo đáo cái gì khi làm việc tốt, nhưng cũng nên để mọi người nhớ đến điểm tốt của bản thân. Bản thân Sở Y Nhất thì không cần, nhưng nếu có thể tạo dựng hình tượng tốt cho cục trưởng gia đình họ Cố thì càng hay.
Câu nói của Sở Y Nhất khiến bí thư cảm thấy ấm áp trong lòng, cô gái này quả là có ý thức rất cao, nếu như những người trong xã cũng được như vậy thì ông sẽ không mệt mỏi đến thế!
“Thật là một đứa trẻ ngoan, tâm ý của hai người tôi đã ghi nhớ, đợi khi xã ổn định hơn tôi nhất định sẽ báo đáp cho hai người. Vậy thì ngày mai cô qua đó xem trước đi nhé?” Tuổi tác của bí thư cũng gần bằng tuổi của bố Cố, cho nên gọi Sở Y Nhất như vậy cũng không sao cả.
“Được rồi bí thư, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông.” Sở Y Nhất vừa nói xong liền đi trở về.
Bí thư nhìn bóng lưng của cô gái, nhìn như thế nào cũng rất vừa mắt. Ông chợt nhớ đến cái hôm phân chia thịt heo rừng, biểu hiện của cô gái này rất là bình thản, không hề có chút bất mãn nào cả, mà con heo rừng đó còn lại do cô và chồng cô cùng săn được. Hai cô con dâu còn lại của gia đình họ Cố, ít nhiều cũng đều có ý kiến, chỉ có cô gái này thì lại giống như một người đứng quan sát, lúc đó ông cảm thấy cô gái này thật là mạnh mẽ.
Sở Y Nhất khá là mong đợi, vậy là sắp khai giảng ư? Cô sắp trở thành giáo viên, cô đã trở thành người có công việc rồi sao? Ha ha, trong thế giới gốc của cô, bản thân cô đã nghĩ, nếu làm giáo viên chắc không tệ đâu. Cần mẫn chăm chỉ, mỗi ngày đều lên lớp cùng với bọn trẻ, lại còn có kỳ nghỉ đông khoàng hai ba tháng, thật là thoải mái biết bao.
Ngay sau khi Sở Y Nhất trở về gia đình họ Cố và nói chuyện với mẹ cả Tôn về tình hình, mẹ cả Tôn lập tức quyết định cho cả Cố Tiểu Xuyên và Cố Tiểu Trụ đi học, còn có Tiểu Bảo. Mặc dù tuổi của Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, nhưng mà mẹ của nó và cả các anh của nó đều đi học, vậy nên bà cũng muốn để thằng bé đi học chung.
Cuộc sống bên gia đình họ Cố khá ổn, nhưng cuộc sống của Trần Chiêu Đệ ở nhà bố mẹ ruột lại không hề dễ dàng. Trong thời đại đặc biệt thế này, con gái mà gả đi rồi thì làm sao có thể ở trong nhà lâu như vậy được. Người nhà họ Cố không có một ai qua đây đón Trần Chiêu Đệ, trong lòng Trần Chiêu Đệ cảm thấy rất buồn.
Cộng thêm việc ăn không ngon, ngủ không yên, ngày nào cũng phải giúp bố mẹ làm không biết bao nhiêu việc, cơ thể cô trong phút chốc không thể chịu đựng được, cô chống tay vào đầu gối, nôn lấy nôn để!
Nhìn thấy cô như vậy, mẹ của Trần Chiêu Đệ nghi ngờ hỏi, “Lẽ nào con mang thai rồi sao?”
Chính bản thân Trần Chiêu Đệ cũng cảm thấy sửng sốt, đó giờ cô không hề nghĩ tới chuyện này, tuy nhiên triệu chứng này lại rất giống với lúc mang thai Tiểu Xuyên. Cô nhìn ngắm bụng của mình, đưa mu bàn tay lên xoa xoa miệng, thật sự vẫn có một chút không dám tin.
Kể từ khi gia đình họ Trần phát hiện ra Trần Chiêu Đệ có thai, thái độ của bọn họ đối với Trần Chiêu Đệ thay đổi ngay lập tức. Bọn họ không để cô làm việc nữa, đồng thời cố gắng nấu một số món ăn ngon cho cô. Trần Chiêu Đệ cảm động đến mức rơi nước mắt, cô thấy vẫn chỉ có mẹ ruột mới là người thương mình nhất, trong lòng cô càng ngày càng hận Cố Kiến Quốc, hận gia đình họ Cố.
Bên này thì gia đình họ Trần dỗ ngọt Trần Chiêu Đệ, còn bên kia thì mẹ Trần Chiêu Đệ dẫn theo em trai của cô là Trần Đại Dũng đi qua bên gia đình họ Cố.
“Người nhà họ Cố có ý gì đây? Đuổi con gái nhà tôi về lâu như vậy rồi, ngay cả hỏi thăm cũng không có. Con gái tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ, nhà họ Cố các người không một ai yêu thương nó, các người ức h.i.ế.p người thật quá đáng!” Ngay khi mẹ của Trần Chiêu Đệ đến sân nhà họ Cố, bà không nhìn thấy người nhà họ Cố nên lập tức hét rống lên.
Mẹ cả Tôn trong phòng nghe được lời này, sắc mặt lạnh lùng nhưng không thể không đi ra ngoài xem.
“Bà nói chuyện thì chú ý lời nói một chút. Nhà họ Cố chúng tôi đuổi nó đi hồi nào, là chính nó tự quay về nhà mẹ ruột kia mà. Còn việc tại sao nó lại bỏ đi, bà nên hỏi con gái của bà chứ không phải đến đây để hỏi chúng tôi, không khéo bà lại là người phải xấu hổ.” Khi mẹ cả Tôn nói ra những lời này, bà đã kìm nén tính khí lại rất nhiều.