Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 112: Nói quá, làm quá.

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Người nhà họ Cố cũng nghe thấy động tĩnh nên đi ra từ trong phòng, Sở Y Nhất và bọn trẻ đã đến lớp học, bọn họ không có ở nhà.

“Chính là cái bà đấy, cái bà già c.h.ế.t tiệt. Không chịu gặp mặt cháu, gặp mặt con dâu thì thôi, lại còn xúi giục con mình ly hôn, bà nói bà có thể yên lòng được không?”

Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả người nhà họ Cố đều thay đổi sắc mặt.

“Thím à, lời thím nói hơi quá đáng rồi đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thím đã tìm hiểu kỹ chưa vậy. Là chị dâu ngày nào cũng ở trong nhà mắng chửi anh cả không kiêng nể gì, kén cá chọn canh cái nào cũng đều không chịu, không phải do gia đình họ Cố chúng tôi chọc ghẹo gì với con gái của gia đình họ Trần. Thím chẳng hỏi chẳng rằng vừa tới cửa là chửi loạn cả lên, cũng khó trách lại có thể dạy dỗ ra được một đứa con gái phải đi tới bước ly hôn.” Cố Kiến Quân không chịu được cảnh mẹ già của mình bị người ta chỉ mặt mắng chửi như thế, anh cũng không quan tâm đối phương có phải là người lớn hay không, lập tức đối đáp lại.

“Ôi, nói tôi đấy à. Ừ thì có mỗi gia đình họ Cố các người là có gia giáo, nhưng sao tôi thấy cũng chẳng ra làm sao. Người lớn nói chuyện, một thằng oắt con như cậu xem vào thật chẳng ra thể thống gì cả.”

“ Đúng rồi, có tư cách gì mà nói chứ?” Lúc này, Trần Đại Dũng cũng lên tiếng, chỉ vào mặt Cố Kiến Quân nói.

Nhìn anh cả của mình đứng ở đó chẳng dám hó hé một câu, Cố Kiến Quân cảm thấy bức bối, anh cũng không quan tâm nữa.

“Hôm nay tôi đến cũng không phải là muốn cãi nhau với các người, tôi chỉ muốn hỏi các người có nhận đứa con dâu Trần Chiêu Đệ này hay không, các người có cần đứa con trong bụng của nó hay là không? Nếu như không cần, được thôi, vậy thì gia đình họ Trần chúng tôi nuôi dưỡng, nó cũng sẽ mang họ của…”

“Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Trần Chiêu Đệ mang thai?” Cố Kiến Quốc lúc này mới mở miệng.

“Thật chẳng ra làm sao, gia đình họ Cố các người thật nhẫn tâm, để đứa con gái đang mang thai của tôi phải chịu nhiều tủi thân như vậy. Cố Kiến Quốc, hôm nay con phải trả lời cho mẹ, con có muốn đứa con này hay không?” Mẹ của Trần Chiêu Đệ biết Cố Kiến Quốc là một người rất thành thật, ngày thường cũng rất nghe lời con gái của bà, chỉ cần nó thừa nhận vậy thì mọi chuyện xong xuôi!

“Con muốn đứa con này!” Cố Kiến Quốc đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Mẹ cả Tôn cau mày, Quý Kiến Quân thì lo lắng đến mức như con kiến bò trên cái nồi nóng.

“Được, có câu trả lời của Cố Kiến Quốc là được. Vậy thì gia đình các người mau chóng chuẩn bị 100 tệ, sau đó chuẩn bị thêm 50 kg lương thực phụ và đem đến nhà họ Trần của chúng tôi và đón con dâu của các người về đi.” Giờ này mẹ của Trần Chiêu Đệ đã lộ ra mục đích thật, bà đến này không phải để đòi lại công bằng cho con gái của mình, bà đến đây là để kiếm lợi.

“Mẹ, nhà của con làm gì có nhiều lương thực phụ và tiền đến như thế? Hay là để con qua đón Trần Chiêu Đệ về trước, mấy ngày sau con sẽ bù lương thực cho bên gia đình mẹ, còn những món khác mà mẹ nói, từ từ con kiếm.” Cố Kiến Quốc ngây cả người, sao lại muốn nhiều tiền đến thế, mấy ngày nay ăn cơm cũng đâu được ăn nhiều đâu.

“Gia đình các người không có nhưng thằng út chẳng lẽ không có luôn sao. Con đi kiếm nó đòi một ít là được rồi, tóm lại đều là người cùng một nhà, cũng không cần để ý đến một chút tiền đó làm gì.” Mẹ của Trần Chiêu Đệ “ có lòng tốt ” đưa ra gợi ý cho Cố Kiến Quốc.

Cố Kiến Quốc nhìn mẹ ruột của mình, thấy mẹ cả Tôn nhắm mắt lại tỏ vẻ thất vọng, Cố Kiến Quốc cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy điều đó.

“Này, tại sao dạo này hay cứ phải gặp những kiểu người như thế này nhỉ, đồ trong túi của người khác mà cứ thích lấy đi, thật là không biết xấu hổ, đúng không mấy đứa?” Sở Y Nhất dẫn đám trẻ quay trở về nhà họ Cố, đúng lúc nhìn thấy kịch hay.

“Bà cô này, tiền của Cố Hướng Đông là gió thổi tới à? Dựa vào cái gì phải đưa cho bà, bà là ai chứ?” Sở Y Nhất đối đáp không khách sáo với mẹ của Trần Chiêu Đệ.

Cố Hướng Đông nhà cô kiếm tiền dễ lắm sao, bản thân cô đều không dám nỡ xài, dựa vào cái gì mà phải cho nhà họ Trần, nằm mơ đi, không có cửa.

“Cô chính là Sở Y Nhất đó ư, quả nhiên là đứa con gái không có giáo dục. Đây là chuyện của nhà họ Trần với nhà họ Cố, liên quan gì đến cô?” Mẹ của Trần Chiêu Đệ đã nghe cái tên Sở Y Nhất từ miệng của con gái mình biết bao nhiêu lần rồi, giờ thì đã gặp. Quả nhiên miệng lưỡi sắc nhọn, trông rất đáng ghét.

“Không liên quan đến tôi ư, vậy thì cảm ơn, câu này là bà nói, xin bà nhớ cho kỹ!” Không phải không có tiền, mà là không muốn đưa mà thôi!

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 112: Nói quá, làm quá.