Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 113: Nói quá, làm quá. (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cố Kiến Quốc biết mình đuối lý, anh không thể nào mở miệng. Dù là với mẹ của mình hay là với em dâu của mình, anh đều không thể nói. Nhưng điều kiện mà mẹ vợ anh nói ra chẳng khác gì lấy một cô vợ mới!

“Bà đi về hỏi Trần Chiêu Đệ, nếu như nó muốn về đây, tôi sẽ bảo Cố Kiến Quốc đẩy xe đưa nó về. Nếu như nó cứ một mực muốn nhà họ Cố chúng tôi đưa 100 tệ và 50 kg lương thực phụ, vậy thì nó muốn ở bên nhà họ Trần bao lâu thì cứ ở bấy lâu, chúng tôi không có ý kiến. Nhà họ Trần các người muốn nuôi vậy thì cứ để con theo họ Trần đi, chúng tôi cũng không có ý kiến. Không có chuyện gì nữa thì xin về cho.” Mẹ cả Tôn thể hiện sự uy nghiêm của người chủ trong gia đình.

Mẹ và em trai của Trần Chiêu Đệ không ngờ rằng mẹ cả Tôn lại là một người cương quyết như vậy, bọn họ đột ngột không biết phải làm sao.

Nhìn thấy dây dưa một hồi lâu như vây mà vẫn không làm được gì nhà họ Cố, mẹ của Trần Chiêu Đệ ngồi bệt xuống đất, bắt đầu vùng vẫy, “Cái thằng khốn kiếp Cố Kiến Quốc, mày thật là nhẫn tâm, ngay cả con ruột bằng xương bằng thịt của mình mà cũng không cần, mày có phải là con người hay không?” Bà vừa đập vào đùi của mình vừa kêu trời trách đất.

Cố Kiến Quốc cau mày và không biết phải làm gì.

Mẹ cả Tôn hiểu rõ chuyện này là đang ép bức bà phải đưa tiền ra, nhưng tiền này bà không cho phép bọn họ lấy đi. Bà không biết liệu Trần Chiêu Đệ có biết mẹ và em trai nó qua đây hay không, nếu như biết mà còn để bọn họ qua đây vậy thì bà thấy con trai lớn của mình cũng không nhất thiết phải sống chung với nó làm gì nữa, cứ vậy đi, quay lại nói không chừng cãi nhau thêm nữa.

Mẹ và em trai của Trần Chiêu Đệ phải rời khỏi nhà họ Cố trong tuyệt vọng. Khi vừa về đến nhà thì nhìn thấy Trần Chiêu Đệ, bà lại bực mình, “Con nói xem, con đã mang thai thế này rồi vậy mà nhà họ Cố vẫn không hề quan tâm con một chút nào cả. Con làm con dâu nhà người ta cái kiểu gì vậy. Mẹ nói con nghe, nếu như nhà họ Cố không đưa tiền và lương thực phụ qua đây, con không cần phải về, có nghe rõ không?”

“Con hiểu rồi, mẹ.” Trần Chiêu Đệ đồng ý.

Áp lực từ phía gia đình họ Cố hơi thấp, Cố Kiến Quốc ngồi xổm trong góc không nói lời nào, mặc kệ mọi người đang nhìn mình.

“Bố, chúng ta đi đón mẹ về đi. Mẹ nhất định đang nhớ chúng ta, mẹ muốn về nhà, chúng ta đi đón mẹ đi bố.” Cố Tiểu Xuyên lắc lắc Cố Kiến Quốc, người đang ngồi xổm dưới đất, giọng điệu của thằng bé có phần thỉnh cầu. Ai mà không muốn bố mẹ sống chung với mình chứ, trong khoảng thời gian Trần Chiêu Đệ không có ở nhà, Cố Tiểu Xuyên đột ngột trưởng thành hơn rất nhiều.

Cố Kiến Quốc không nói gì.

Mẹ cả Tôn liếc nhìn con trai cả, bà thở dài chấp nhận số phận, xoay người đi vào phòng của mình.

Chẳng bao lâu sâu, mẹ cả Tôn đặt hai túi đồ ở trước mặt của Cố Kiến Quốc, “Bọn họ đòi 100 tệ và 50 kg lương thực phụ, chúng ta không có. Ở đây chính là túi bột mì và gạo mà trước kia Sở Y Nhất mang qua, mỗi túi cũng khoảng 5 kg, con cầm quá đó rồi đón người ta về nhà đi, sau đó thì ráng mà sống cho tốt.”

Đôi mắt của Cố Kiến Quốc sáng lên, nhìn hai túi lương thực trước mắt. Ngày thường đều được mẹ mình khóa cất vào trong tủ, cho thấy chúng quý giá biết bao.

Sở Y Nhất nhìn hai túi lương thực, cô nhíu mày. Không phải cô luyến tiếc hai túi lương thực đó, mà chỉ cảm giác làm như vậy không tốt lắm, thế nhưng cô cũng không thể mở miệng nói. Suy cho cùng, những món đồ này cũng là do cô mua, giờ nếu như cô mở miệng nói gì đó, chẳng phải mọi người sẽ cảm thấy cô tiếc nuối? Hầy, hy vọng bản thân cô không nghĩ nhiều quá.

“Vậy… con đi nhé mẹ.” Cố Kiến Quốc nghiến răng, mặc dù biết làm như vậy là không thích hợp, nhưng hiện tại chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Mẹ cả Tôn không trả lời. Cố Kiến Quốc xách theo hai túi đồ cùng Tiểu Xuyên để đi đến nhà mẹ đẻ của Trần Chiêu Đệ.

“Mẹ, không sao đâu, đồ không còn nữa thì vẫn có thể kiếm lại được. Chỉ cần mọi người bình an sống với nhau là tốt rồi.” Sắc mặt mẹ cả Tôn không tốt, Sở Y Nhất vội vàng bước tới an ủi vài câu.

“Mẹ làm gì tiếc đống lương thực đó chứ, mớ đó không tính là gì cả, chỉ là trong lòng mẹ cảm thấy ghẹn mà thôi. Trần Chiêu Đệ là một đứa thiếu suy nghĩ, còn anh cả con thì lại mà một đứa không có chính kiến, cuộc sống sau này làm sao có thể bình yên được chứ?” Không ai hiểu con bằng mẹ, Cố Kiến Quốc là người như thế nào mẹ cả Tôn hiểu rất rõ. Lần trước cãi nhau dữ dội với Trần Chiêu Đệ cũng là do bà đã nói mọi nguyên do ở trước mặt Cố Kiến Quốc, bằng không với bản tính của anh thì cũng sẽ không biết đâu, sợ rằng sau khi Trần Chiêu Đệ về, nó sẽ lại kiểu được voi đòi tiên!

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 113: Nói quá, làm quá. (2)