Khi đó, mẹ cả Tôn rất đau lòng, một cô gái còn trẻ tuổi như thế mà đã mất mạng, lại còn đang trên đường đến nhà của bà, cho nên bà đã đồng ý với yêu cầu của gia đình bên nhà gái, bồi thường một số tiền và lương thực. Nhưng theo như những gì Lục Ái Quốc nghe ngóng được, thật ra cô gái này đã có người mình thích, cô ấy đã quay lưng trở mặt với người nhà và bỏ trốn cùng người đàn ông kia. Bố mẹ cô ấy không còn cách nào khác, bọn họ muốn nhân cơ hội moi tiền của gia đình họ Cố, cho nên mới nói với người ngoài rằng con gái của mình đã bị xe tông c.h.ế.t khi đang đi trên đường đến nhà họ Cố.
Về phần vị hôn thê thứ ba của Cố Hướng Đông, cũng là gia đình bên nhà gái chủ động qua ngỏ ý muốn để con gái mình kết hôn với con trai của gia đình họ Cố. Nhưng vì nghe được những tin đồn kia, bảo rằng hai người vợ trước mà Cố Hướng Đông đã định đều mất rồi, cô gái nhà đó sống c.h.ế.t cũng không bằng lòng, chẳng còn cách nào khác nên đành phải hủy bỏ cuộc hôn ước này.
“Cô gái thứ ba này nghe được lời đồn đó từ đâu thế?” Sở Y Nhất hỏi Lục Ái Quốc.
Trong lòng Lục Ái Quốc thầm nghĩ, chị ba thật là thông minh, chỉ trong chốc lát mà đã nắm bắt được điểm mấu chốt của vấn đề.
“Từ góa phụ Mã, nhà của cô gái này cách nhà mẹ của góa phụ Mã không xa, bà ấy đã kêu người bên nhà mẹ mình giả vờ vô tình tiết lộ tin đồn này với nhà của cô gái.”
“Được, tôi biết rồi, qua hai ngày nữa đợi Cố Hướng Đông quay lại, cậu xem coi rồi tạo ra một cuộc biểu tình đấu tố lớn một chút, tốt nhất là cả xã này ai cũng có thể thấy được.”
“Ý của chị ba là?”
“Tin đồn này từ đâu mà ra thì tôi sẽ khiến nó biến mất cũng từ đó!” Sở Y Nhất nghiến răng nghiến lợi nói, cô muốn trả lại sự trong sạch cho Cố Hướng Đông.
Lục Ái Quốc nhìn dáng vẻ của Sở Y Nhất, trong lòng anh cảm thấy khá kiêu ngạo. Nhìn đi, người mà anh chọn đi theo có khí chất biết bao nhiêu!
Cố Hướng Đông nhận được bức thư của cô vợ nhỏ, mừng đến mức miệng không ngậm được. Anh đi đóng cửa phòng làm việc và bắt đầu đọc thư, xem một hồi thì khóe miệng liền rũ xuống, đã xảy ra chuyện gì sao, tại sao cô vợ nhỏ bảo anh phải về nhà một chuyến, lại chẳng nói rõ là chuyện gì, xem ra rất quan trọng.
Cố Hướng Đông suy nghĩ rất lâu nhưng không thể ngồi yên được nữa, đành đứng dậy đi tìm Quách Hòa Bình.
“Anh Quách, tôi phải về nhà một chuyến.”
“Cậu có còn muốn để tôi sống không vậy, lại đi về. Cậu có biết một khi cậu đi rồi, tôi phải làm bao nhiêu việc hay không?” Quách Hòa Bình tức giận khi nhìn Cố Hướng Đông. Con người này thật là trọng sắc khinh bạn, ngoài công việc ra thì chỉ có vợ cậu ấy mới là quan trọng nhất, những người khác trong mắt cậu ấy chỉ là mây bay, mặc kệ sống chết.
“Anh thôi đi, những vụ án trong tay của chúng ta đều đã kết thúc, anh còn có việc gì nữa chứ, anh trông chừng văn phòng thật tốt là được rồi.” Cố Hướng Đông phớt lờ chiêu này của Quách Hòa Bình.
“ Tôi không đồng ý.”
“Ở trong ký túc xá, anh muốn ăn uống gì thì tùy ý.”
“Vậy thì cũng tạm được, cậu muốn về mấy ngày đây?” Vẻ mặt của Quách Hòa Bình lập tức thay đổi, anh vừa hỏi vừa kéo Cố Hướng Đông đi về phía ký túc xá của Cố Hướng Đông, sợ rằng Cố Hướng Đông sẽ hối hận.
“ Tôi không rõ, trong thư cũng chẳng nói cụ thể là chuyện gì. Tuy nhiên vợ tôi là một người rất biết chừng mực, chắc chắn có chuyện quan trọng, bằng không cô ấy sẽ không viết thư như thế này gửi cho tôi, tôi buộc phải về nhà một chuyến. Nhân tiện, mấy ngày nay anh nhớ chú ý người đó một chút, đừng để xảy ra chuyện gì đấy, tôi sẽ cố gắng quay về thật sớm.” Cố Hướng Đông giải thích thêm vài câu với Quách Hòa Bình.
Nhắc tới người đó, Quách Hòa Bình cũng có chút đau đầu, anh trở nên rất nghiêm túc, cảm thấy đồ ăn ngon trong tay không còn ngon nữa. Tuy nhiên anh không sợ, chỉ cần Cố Hướng Đông ở đó, anh có thể xử lý người đó.
“Anh đem những thứ này về cho bọn trẻ ăn đi, đây toàn là những món ăn dành cho trẻ con ăn. Vợ tôi, cô ấy đã xem tôi như bản thân cô ấy rồi, toàn gửi cho tôi những món mà cô ấy thích ăn.” Cố Hướng Đông nhìn những món đồ kia, khuôn mặt anh vô cùng hạnh phúc.
Quách Hòa Bình nhìn dáng vẻ của Cố Hướng Đông, anh quay đầu qua chỗ khác, thật sự không thể nào nhìn tiếp được nữa. Lấy đồ mà còn phải ăn cơm chó thế này, phải chứng kiến đôi trẻ thể hiện sự yêu thương thế này, thật sự không thể chịu được.
“ Tôi nói này, cậu đưa cô vợ nhỏ của cậu qua đây luôn đi. Hai người ở hai nơi như thế này khiến cho cậu ngày nào cũng không buồn ăn uống gì cả, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không tốt cho công việc, có biết không?” Quách Hòa Bình ôm hết những món đồ của Cố Hướng Đông vào lòng, xoay người định rời đi.