Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 128

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Khi vừa sắp đi thì anh còn nói thêm một câu, “Hơn nữa, cậu cũng lớn rồi, đâu còn là trẻ con nữa đâu, còn không mau chóng có con đi. Cậu xem bọn trẻ nhà tôi đi, đều có thể giúp đỡ việc vặt cả rồi.”

Nhìn khuôn mặt co rúm lại của Cố Hướng Đông, tâm trạng của Quách Hòa Bình lập tức tốt lên. Thằng nhóc này, bản thân anh cũng chỉ có thể công kích cậu ấy về phương diện này mà thôi.

Nghe những lời của Quách Hòa Bình, Cố Hướng Đông thực sự đã dấy lên suy nghĩ đó. Anh phải về thương lượng với cô vợ nhỏ của mình, xem thử cô ấy có bằng lòng đến đây và sống cùng với anh hay không.

Nói đến việc rời đi, Cố Hướng Đông vẫn cần phải hoàn thành xong công việc còn đang dang dở, sau đó chiều hôm ấy, anh mới đặt chân lên con đường đi về xã Hòa Bình.

“Chị Bố, em đã sắp xếp đâu ra đó rồi, chỉ cần đợi anh ba trở về nữa thôi. Chị yên tâm đi, lần này nhất định có thể rửa sạch nỗi oan ức cho anh ba.” Lục Ái Quốc nhân lúc vừa xong tiết học, vội vã chạy đến báo cáo với Sở Y Nhất một chút về tiến độ gần đây của mình. Vì để làm thật tốt chuyện này, anh đã vắt hết óc ra suy nghĩ, anh tìm rất nhiều diễn viên quần chúng, lại còn dặn dò cặn kẽ với Mã Nhị Nha để tránh hỏng việc, giờ chỉ cần chờ Cố Hướng Đông về mà thôi.

“Được rồi Lục Ái Quốc, chuyện lần này thật sự rất cảm ơn cậu. Sau khi chuyện này kết thúc, cậu có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi, tôi làm được thì sẽ cố hết sức đáp ứng đầy đủ cho cậu, còn nếu làm không được tôi cũng sẽ tìm cách giúp cho cậu.” Sở Y Nhất chân thành cảm ơn Lục Ái Quốc, dù sao hai người cũng không có gì với nhau, nhưng Lục Ái Quốc đã giúp cô nhiều như vậy, cô cũng ghi nhớ trong lòng.

“Chị Bố, chị đang xem em là người ngoài đấy sao. Thật ra, em giúp đỡ chị như vậy cũng không phải là vì nể mặt anh Bố, mà bởi vì em cảm thấy em rất có duyên với chị ba. Em nói thật, lần đầu tiên gặp chị, em đã nghĩ chỉ cần bôn ba với chị, em có thể bảo đảm được mình sẽ ăn no.” Lục Ái Quốc cũng dần dần thân quen với Sở Y Nhất, có những lời anh đã dám nói với Sở Y Nhất. Anh gãi gãi đầu, nhìn Sở Y Nhất với vẻ hơi ngượng ngùng.

“Vậy thì cậu hãy chăm chỉ học hành, kể cả không dựa dẫm vào tôi, sau này cậu cũng có thể sống rất tốt.” Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, Lục Ái Quốc là một người thông minh, chỉ là không có ai dạy cho cậu ấy mà thôi. Nếu như có thể, bản thân cô cũng rất sẵn lòng trở thành người dẫn đường cho cậu ấy.

Nghe Sở Y Nhất nói như vậy, Lục Ái Quốc hăng hái gật đầu.

Sở Y Nhất ăn xong bữa cơm ở nhà họ Cố, sau đó cô dẫn Tiểu Bảo quay trở về nhà của mình. Buổi đêm vào mùa đông vừa yên tĩnh lại vừa tối om, Sở Y Nhất bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tiểu Bảo, bước chân cũng nhanh hơn.

Ngay khi cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa, ở bên kia bức tường chợt có một bóng người nhảy ra, Sở Y Nhất vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo lùi lại.

“Ai đấy? Muốn làm cái gì đấy?” Sở Y Nhất vừa lùi lại vừa mò bên phía tay của mình, cô muốn tìm thứ gì đó để nắm trong tay. Cô cao giọng chất vấn bóng người kia, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của người khác.

“Sở Y Nhất, tôi là ai à? Tôi đã bị cô hại thê thảm, đến bây giờ tôi mới biết, lý do mà tôi lại đi đến bước đường như ngày hôm nay đều là do cô đứng sau lưng bày mưu kế. Hôm nay tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô, cùng lắm thì chúng ta c.h.ế.t chung với nhau. Dù sao tôi hiện giờ cũng khác gì đã c.h.ế.t đâu.” Giọng nói của bóng người kia có chút cứng rắn và điên rồ.

“Triệu Lý Tưởng, là cậu sao?” Sở Y Nhất sợ hãi, không biết làm sao mà Triệu Lý Tưởng lại có thể đến được trước cửa nhà cô.

“Cứu tôi với, cứu tôi với!” Ngay khi Sở Y Nhất biết đó là Triệu Lý Tưởng, cô liền xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu cứu.

Triệu Lý Tưởng đang trong cơn thịnh nộ, sợ cô thu hút sự chú ý của người khác, nên anh vội vàng tiến tới, dùng một tay kéo tóc cô và dùng tay còn lại che miệng cô. Sở Y Nhất cảm thấy có một mùi gì đó xộc vào trong mũi của mình, cô suýt nữa đã nôn ngay tại chỗ. Cô không còn cách nào khác, đành phải buông Tiểu Bảo ra, cố gắng không ngã vào người thằng bé. Tiểu Bảo bị dọa đến mức ngồi xuống đất khóc hu hu.

Hai tay của Sở Y Nhất đã trống trải, cô bắt đầu cào cấu Triệu Lý Tưởng.

Triệu Lý Tưởng càng tức giận hơn khi nhìn thấy sự phản kháng của Sở Y Nhất, anh tát vào mặt của Sở Y Nhất một cái, Sở Y Nhất đau đến mức thấy cả các vì sao.

“Chủ nhân, chủ nhân, hãy dùng suy nghĩ của chủ nhân để lấy đồ từ trong hệ thống trang trại và tấn công hắn ta.” Quản gia nhỏ cũng cảm giác được tình huống nguy hiểm của Sở Y Nhất hiện tại. Dạo gần đây Triệu Lý Tưởng bị Lục Ái Quốc giày vò khá thê thảm, lúc này anh thật sự có ý muốn g.i.ế.c người, cho nên Sở Y Nhất đang gặp nguy hiểm.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 128