Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 129

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ngay khi Sở Y Nhất nghe thấy lời nhắc nhở của quản gia nhỏ, cô dứt khoát lấy ra một cây dùi cui điện từ hệ thống trang trại. Khi vừa cầm trên tay, cô lập tức chích vào eo của Triệu Lý Tưởng, Triệu Lý Tưởng giật giật hai cái, sau đó ngã lăn xuống đất, không cử động nữa.

Sở Y Nhất sợ hãi ngồi bệt xuống đất. Vào lúc này, có tiếng kèn xe và đèn pha từ xa truyền tới, là Cố Hướng Đông sao?

Từ xa, Cố Hướng Đông nhìn thấy có hai người đang nằm dưới đất trên con đường phía trước mặt mình, nhìn kỹ hơn một chút, không ngờ lại là Sở Y Nhất. Anh vội vã bảo Tiểu Vương dừng xe lại, sau đó chạy đến trước mặt của Sở Y Nhất. Nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đầu tóc rối bù, một bên má còn bị sưng phồng lên, lòng anh lập tức thắt lại.

“Cố Hướng Đông…” Thật sự là Cố Hướng Đông, nước mắt của Sở Y Nhất lập tức rơi xuống.

Cố Hướng Đông nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô, anh dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, anh về rồi.”

Tiểu Vương cũng chạy đến và lôi Triệu Lý Tưởng, người đang nằm trên mặt đất.

“Bố ơi, ôm.” Tiểu Bảo nhìn thấy bố mình đang ôm lấy mẹ mình, cậu bé không quan tâm nữa, bĩu môi với điệu bộ vô cùng tủi thân, cậu bé dường như muốn khóc nữa.

“Tiểu Bảo.” Bây giờ Sở Y Nhất mới kịp định hình lại, cô vội vàng buông ra để tìm Tiểu Bảo. Cố Hướng Đông bế Tiểu Bảo lên, xoa đầu cậu bé và nhẹ giọng dỗ dành.

Lúc này, những người hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng động nên đều chạy ra ngoài, bọn họ nhìn thấy gia đình của Cố Hướng Đông và cả Triệu Lý Tưởng đang hôn mê bất tỉnh, ai nấy cũng ngơ ngác, lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Không phải Triệu Lý Tưởng bị Lục Ái Quốc giám sát à, sao lại đến chỗ này rồi?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lục Ái Quốc phát hiện ra Triệu Lý Tưởng đã bỏ trốn nên chạy cả một vòng để đi tìm, anh nhìn thấy có một đám người đang đứng vây quanh với nhau, trong lòng biết đã có chuyện không hay, lập tức chạy qua đó.

“Anh ba? Anh về rồi sao. Chị Bố, chị không sao chứ?” Lục Ái Quốc mới chạy đến là nhìn thấy ngay Cố Hướng Đông, sau đó lại nhìn Sở Y Nhất đang bị thương, “Tên Triệu Lý Tưởng này nhân lúc em không chú ý đã lén bỏ chạy ra ngoài, hắn đã làm gì thế?”

“Hắn đã tấn công tôi, may mà Cố Hướng Đông nhà tôi đến kịp thời, bằng không tôi đã c.h.ế.t dưới tay của tên điên này rồi.” Sở Y Nhất khóc nức nở, những người xung quanh đều cảm thấy xót xa, ai nấy cũng hắt hủi Triệu Lý Tưởng đang hôn mê.

Cố Hướng Đông liếc nhìn cô vợ nhỏ của mình, anh nghĩ tốt nhất anh nên ngậm miệng lại thì hơn, mặc dù anh biết vợ mình đang nói dối. Tên Triệu Lý Tưởng này rõ ràng đã ngã xuống đất trước khi anh đến rồi, sức chiến đấu của cô vợ nhỏ mạnh đến thế sao?

Trong lòng của Lục Ái Quốc vô cùng áy náy, anh cảm thấy là do chính anh đã không quản lý tốt nên mới khiến Sở Y Nhất gặp nguy hiểm, anh không ngừng tự trách bản thân.

“Anh Bố, em sẽ đưa cái tên Triệu Lý Tưởng này đến chỗ của Bí thư, xem Bí thư nên giải quyết như thế nào.”

“Được.” Cố Hướng Đông nháy mắt với Tiểu Vương, Tiểu Vương hiểu ý. Trong lúc mọi người không chú ý, Tiểu Vương âm thầm động vào cánh tay của Triệu Lý Tưởng. Triệu Lý Tưởng đang trong cơ hôn mê, chợt cảm thấy có một cơn đau truyền tới, rên rỉ một tiếng, cánh tay đó của Triệu Lý Tưởng đã phế ngay từ lúc này.

Lục Ái Quốc đưa Triệu Lý Tưởng đi, mọi người đang đứng xung quanh cũng dần dần quay trở về nhà.

Cố Hướng Đông ôm Sở Y Nhất, Tiểu Vương ôm Tiểu Bảo, bốn người đi vào nhà.

“Đã có chuyện gì vậy? Em còn bị thương ở chỗ nào nữa không?” Cố Hướng Đông sờ vai của Sở Y Nhất, cúi đầu xuống hỏi cô.

“Cố Hướng Đông, em sợ muốn chết, tại sao giờ anh mới về!” Sở Y Nhất vừa về đến nhà của mình, môi trường quen thuộc và những con người quen thuộc khiến cô an tâm, cô lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân.

Ngay khi thấy cô khóc, Cố Hướng Đông càng hoảng sợ hơn, chân tay luống cuống, đành ôm cô vào lòng để an ủi.

“Được rồi, là lỗi của anh, đáng ra anh nên về sớm hơn, như vậy thì em sẽ không bị thương. Không sao rồi, không sao rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra lần nào nữa...” Cố Hướng Đông vỗ vỗ lưng của Sở Y Nhất, nghe tiếng thút thít của cô, trong lòng anh như tan vỡ. Anh chỉ muốn đi tìm tên Triệu Lý Tưởng kia và phế luôn cánh tay còn lại của hắn.

Sở Y Nhất ôm lấy cái eo rắn chắc của Cố Hướng Đông, khóc một hồi thì không còn khóc nữa. Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, tâm lý của Sở Y Nhất có phần không thể chấp nhận được. Giờ đây khi được Cố Hướng Đông ôm vào lòng và an ủi, cô đã đỡ hơn rất nhiều.

“Em không sao nữa rồi, chúng ta đi xem Tiểu Bảo đi, thằng bé cũng sợ hãi lắm!” Sở Y Nhất chảy cả nước mũi với nước mắt, cô chùi mũi với điệu bộ hơi ngượng ngùng.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 129