Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 130

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cố Hướng Đông xoa xoa đầu của cô, sau đó nắm tay cô và cùng nhau đi tìm Tiểu Bảo.

Ngay khi vừa ra ngoài, bọn họ thấy Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tiểu Vương, may là khuôn mặt nhỏ nhắn đó vẫn bình thường.

“Thế nào rồi, thằng bé sau đó có khóc không?” Sở Y Nhất hỏi Tiểu Vương, muốn đưa tay ra để đỡ Tiểu Bảo.

Cố Hướng Đông nhìn thấy vậy nên đã tự mình bước tới đỡ lấy Tiểu Bảo.

“Không sao đâu, chị dâu. Vừa rồi còn chơi đùa và nói chuyện với em rất vui vẻ.”

“Vậy thì tốt. Hai người đã ăn cơm chưa, để em đi làm cơm cho hai người ăn. Hôm nay muộn rồi, Tiểu Vương cũng không nên quay về ngay trong đêm làm gì, trong nhà vẫn còn chỗ cho cậu ngủ.” Sở Y Nhất nói.

Tiểu Vương nhìn cục trưởng của mình.

“Cậu nhìn tôi làm gì, chị dâu bảo cậu ở lại thì cứ ở lại đi, ngày mai rồi về.”

“Được, cám ơn chị dâu, vậy thì em làm phiền một đêm ở đây.”

“Khách sáo cái gì chứ, cậu cũng vì đưa Cố Hướng Đông quay về đây mà. Hai người nghỉ ngơi một lát đi, em đi làm cơm, anh đặt Tiểu Bảo lên giường đi nhé.”

“Em nghỉ ngơi đi, anh đi lấy khăn cho em. Mặt em sưng vù thế này, chắc là đau lắm!”

Tiểu Vương nghe vậy vội vàng đứng lên: “Chị dâu, hai người nghỉ ngơi đi, em đi làm cơm cho.” Thân hình thẳng tắp, giọng nói to lớn, Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông với vẻ hoài nghi.

“Đừng có nhìn anh, anh có làm gì đâu.” Cố Hướng Đông xoay người đặt Tiểu Bảo lên giường, anh đắp chăn rồi sờ vào cánh tay nhỏ bé, sau đó mới đi ra ngoài.

Nhân lúc Tiểu Vương không chú ý, Sở Y Nhất đã lấy ra một ít thịt từ trong hệ thống trang trại. Sau đó cô lấy thêm một ít gạo ra để Tiểu Vương nấu cơm. Hai người đàn ông đã phải vất vả đi cả một đoạn đường dài trong thời gian lâu như vậy, chắc chắn đã đói lắm rồi, cho nên cô muốn làm một bữa ăn thật ngon.

Tiểu Vương đã choáng váng khi nhìn thấy những nguyên liệu kia, bữa ăn này thật là phong phú.

Sở Y Nhất nhìn thấy Tiểu Vương không động đậy, cô tưởng rằng cậu ấy không biết nấu cơm: “Hay để tôi làm cho, cậu vào phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

“Em về phòng đi, Tiểu Vương có thể làm được, cậu ấy đã từng ở lớp nấu ăn rồi.” Cố Hướng Đông đi tới, kéo cô về phòng, cầm lấy chiếc khăn nóng đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng chườm lên má cô.

“A”, Sở Y Nhất vô thức rít lên một hơi, thật sự rất đau, cô cảm thấy một bên má của mình có chút tê dại. Lúc quay về nhà cô còn chưa soi gương nữa, cũng không biết nó trông ra sao.

“Anh tránh ra để em soi gương xem.” Sở Y Nhất bất chấp sự phản đối, chạy đến trước gương. Cô lập tức muốn suy sụp, vết sưng này có khác gì với cái đầu heo đâu, xấu c.h.ế.t đi được, cô cảm thấy hơi nản lòng. Cái tên Triệu Lý Tưởng c.h.ế.t tiệt, Cố Hướng Đông nhà cô khó khăn lắm mới có thể quay lại đây một chuyến, vậy mà phải để anh nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của cô.

“Cố Hướng Đông, dáng vẻ bây giờ của em thật sự rất xấu, anh không được ghét bỏ em.”

Cố Hướng Đông đi ra phía sau lưng cô, vừa đang định an ủi cô vài câu thì không ngờ cô đã quay người lại.

“Em đang nói chuyện với anh đấy, anh không được ghét bỏ em.” Sở Y Nhất tức giận, Cố Hướng Đông cũng không lập tức trả lời ngay.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh thấy vừa buồn cười vừa xót xa: “Không ghét bỏ, vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ em!”

“Thật sao? Em không tin, trừ khi...” Sở Y Nhất đảo mắt, định trêu chọc anh.

“Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi anh hôn em.” Nói xong, cô không đợi Cố Hướng Đông phản ứng lại, cô nhón chân lên và hôn anh. Miệng có hơi đau nhưng Sở Y Nhất vẫn mặc kệ.

Cố Hướng Đông sững sờ một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại, hai tay anh ôm lấy eo của cô, đáp trả một cách nồng nhiệt.

Sở Y Nhất vốn dĩ còn đang sợ hãi, cô chỉ muốn lấy cây đinh đóng vào người Cố Hướng Đông, để không rời xa anh dù chỉ một bước, làm thế là để tìm kiếm cảm giác an toàn. Ngay lúc này, cô càng có ý muốn hôn Cố Hướng Đông nồng nhiệt hơn nữa.

Cố Hướng Đông không đỡ kịp khi đứng trước một Sở Y Nhất như thế này, cơ thể anh nhanh chóng cũng phản ứng cùng với ý thức.

Ngay khi Sở Y Nhất cảm thấy giữa hai chân mình có cái gì đó kỳ lạ, cô nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn thì chợt thấy Cố Hướng Đông đã “dựng lều”.

Ờ… mặt của Sở Y Nhất chợt đỏ lên.

“Bây giờ có thể chứng minh được anh không ghét bỏ em rồi chứ!” Giọng nói trầm thấp của Cố Hướng Đông vang lên, giờ đây Sở Y Nhất chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Khỏi phái nói, tay nghề nấu nướng của Tiểu Vương thật sự rất tốt, đồ cậu ấy làm ra rất thơm, nhìn đã thấy thích rồi.

“Tiểu Vương, bữa cơm này trông rất ổn đấy.” Sở Y Nhất chân thành khen ngợi Tiểu Vương.

“Chị dâu, nguyên liệu tốt như thế này nếu như không ngon thì thật là uổng phí.” Tiểu Vương gãi gãi đầu, thật sự không dám nhận công lao. Gạo này rồi thịt này, chỉ cần nấu chín thì mùi vị của nó cũng đã ngon rồi.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 130