“Mau ăn đi, đói lắm rồi. Vợ à, em cũng ăn thêm một chút đi?” Cố Hướng Đông hỏi Sở Y Nhất.
“Em ăn rồi, hai người ăn đi.” Sở Y Nhất chườm khăn lên mặt mình, sau đó nhìn hai người đàn ông to xác ăn hết một chén thịt cùng với một nồi cơm nhanh như vũ bão.
Tiểu Vương khẽ sờ sờ bụng của mình, thật sự rất hài lòng, ngay cả Tết Nguyên Đán anh cũng không được ăn một bữa như thế này bao giờ.
Vì Tiểu Vương ở đây nên Cố Hướng Đông không thể tách phòng ngủ riêng, cũng hay, đúng lúc trong lòng anh không muốn thế.
Sở Y Nhất vốn định tìm Lục Ái Quốc để chuẩn bị cho chuyện biểu tình tố cáo, giờ thì không được tiện cho lắm, cô đành để ngày mai tính tiếp. Một buổi tối kinh hãi, bây giờ có Cố Hướng Đông ở cạnh bên mình, Sở Y Nhất cuối cùng cũng yên tâm, chẳng bao lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Sở Y Nhất tỉnh lại, Tiểu Vương đã đi rồi. Việc đầu tiên khi cô tỉnh lại là đưa tay sờ mặt, hình như không sưng giống như hồi hôm qua nữa. Cô soi gương một lát, quả nhiên đã xẹp bớt đi nhiều, tâm trạng cũng vì thế mà vui vẻ hẳn lên.
Cố Hướng Đông đang ở trong sân, anh cau mày đứng cạnh bức tường, suy nghĩ một hồi thì quyết định leo lên tường xem. Cố Hướng Đông tìm một góc, nhảy lên bám vào tường, anh cẩn thận né qua những mảnh sành mà trước đó mình đã bỏ lên. Sau đó dừng lại ở một vị trí, nơi đó rõ ràng đã mất đi vài mảnh sành, hơn nữa trên những mảnh sành sót lại còn vương vấn một ít máu. Tuy nhiên, cái bẫy bên phía mặt nhà anh vẫn nguyên vẹn như ban đầu, xem ra cái người có ý đồ xấu này vẫn chưa thể vào được nhà của mình. Cô vợ nhỏ của anh đã sống như thế nào trong những ngày qua chứ, chắc chắn đã phải sợ hãi, trong lòng của Cố Hướng Đông chùn xuống.
Khi anh quay trở vào nhà, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang đứng trước gương, biểu hiện rất vui vẻ. Anh âm thầm đi ra sau lưng và ôm chặt lấy cô, đặt cằm của mình lên vai của cô.
“Cố Hướng Đông, anh nhìn nè, mặt của em có phải đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua không?”
“Ừ.” Cố Hướng Đông trả lời một cách buồn bã.
Sở Y Nhất nhạy bén nắm bắt được những thay đổi trong tâm trạng của Cố Hướng Đông.
“Anh sao thế?”
“Anh cảm thấy mình đã không bảo vệ tốt cho em. Am đi với anh đi, sau này anh đi đâu thì anh sẽ dẫn em đi theo đó, anh sẽ luôn mãi ở bên cạnh và bảo vệ cho em.” Mặc dù Cố Hướng Đông chỉ đang nhất thời cảm khái, nhưng đây cũng là những lời nói trong lòng của anh.
Sở Y Nhất biết, có lẽ anh đã phát hiện ra điều gì đó ở trong sân nhà, cô nói: “Không phải anh đã bảo vệ cho em rất tốt đó sao, nếu không có những thứ mà anh đã chuẩn bị, e là cái tên trộm kia có thể vào được đây rồi.” Sở Y Nhất vỗ vô lên bàn tay của Cố Hướng Đông, lặng lẽ an ủi anh.
“Bố, mẹ.” Tiểu Bảo dụi mắt, cậu bé lật người dậy từ trong tấm chăn, bắt đầu tìm Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất nhanh chóng buông tay của Cố Hướng Đông ra và đi tới.
“Tiểu Bảo, mẹ ở đây, con tỉnh rồi sao? Bụng có đói không?” Sở Y Nhất cầm lấy chiếc áo khoác bông ấm áp và mặc vào cho Tiểu Bảo.
“Bố ơi, ôm.” Cố Hướng Đông vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo đã mặc xong quần áo.
“Tiểu Bảo, ngày hôm qua con thật giỏi, con đã trở thành một chàng trai nhỏ, rất dũng cảm.” Cố Hướng Đông véo chiếc mũi của Tiểu Bảo và khen ngợi cậu bé.
“Bố, bố hãy đánh người xấu và báo thù cho mẹ đi, tên đó dám đánh mẹ.” Tiểu Bảo nắm chặt tay, nói với giọng giận dữ.
“Được, bố sẽ trả thù cho mẹ và con.” Cả ba người cùng phá lên cười, nhìn thấy Tiểu Bảo rất bình thường, xem ra chuyện ngày hôm qua thật sự không ảnh hưởng nhiều đến cậu bé, mọi người cũng thấy yên tâm.
“Con út, con út.” Mới sáng sớm, mẹ cả Tôn nghe được chuyện của ngày hôm qua, bà tức tốc chạy qua đây.
Cố Hướng Đông ra mở cửa, nhưng mẹ cả Tôn không thèm nhìn anh, bà đẩy anh ra và đi vào phòng tìm Sở Y Nhất.
“Y Nhất, con thấy thế nào rồi? Có sao không?” Mẹ cả Tôn xông vào kéo Sở Y Nhất, bà nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn xuống một lượt. Nhìn thấy khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn bớt sưng kia, lòng bà quặn đau.
“Cái thằng khốn kiếp, nó là thứ gì vậy. Cố Hướng Đông, sao con không đánh mạnh hơn nữa, nó ức h.i.ế.p vợ con đến như thế này mà. Cứ đợi đó cho mẹ, bây giờ mẹ sẽ đi tìm thằng đó để tính sổ.” Me cả Tôn đi ra ngoài một cách hung hăng.
Sở Y Nhất nhìn thấy mẹ cả Tôn như thế này, trong lòng cô vô cùng ấm áp.
“Đi thôi, chúng ta đi xem mẹ muốn làm gì, không thể để mẹ chịu thiệt được.” Đúng lúc cô cũng muốn dắt Cố Hướng Đông qua đó, chắc Lục Ái Quốc đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.
Cố Hướng Đông bế Tiểu Bảo và cùng Sở Y Nhất đi ra khỏi nhà.