“Hướng Đông, đi nhanh lên, mau qua đó xem đi. Nghe nói hôm nay biểu tình tố cáo Triệu Lý Tưởng đó, hai người không đi qua đó xem à.” Trong cuộc sống không có gì thay đổi này, cuối cùng cũng có một chút niềm vui, dạo này mọi người cũng đang rảnh rỗi nên ai nấy cũng đều đi qua xem.
Sở Y Nhất nhìn thấy vậy, cô mỉm cười. Không tệ, có rất nhiều người, lát nữa tất cả hãy dõng tai lên lắng nghe cho cô.
Khi cô đến bãi lương thực, nơi đó đã chật kín người. Ở phía trước trên cùng là Mã Nhị Nha, mẹ Cẩu Đản và còn có Triệu Lý Tưởng, ba người bọn họ đứng ở đó với tinh thần suy sụp. Một bên tay của Triệu Lý Tưởng đang rũ xuống, có thể thấy rằng nó đã bị gãy. Sở Y Nhất suy nghĩ một hồi, sau đó lại nhìn Cố Hướng Đông đang đứng bên cạnh mình. Tối hôm qua trong lúc hoảng loạn, hình như cô chỉ chích điện cho Triệu Lý Tưởng ngất xỉu, cô không hề làm gì với cánh tay của Triệu Lý Tưởng, xem ra là do Cố Hướng Đông đã làm, anh thật là hiểu suy nghĩ của cô, anh đã giúp cô giải quyết xong chuyện của cô.
Sở Y Nhất lặng lẽ kéo tay của Cố Hướng Đông, khóe miệng Cố Hướng Đông cong lên một cách không tự chủ.
“Tối hôm qua, có một chuyện rất bức xúc đã xảy ra ở xã chúng ta. Triệu Lý Tưởng trong thời gian bị biểu tình tố cáo đã không chịu nhận kỷ luật mà lại lén lút bỏ trốn, còn khiến cho cô giáo Sở trong xã của chúng ta bị thương. Gia đình của cô giáo Sở đã bắt được lợn rừng và phân chia thịt miễn phí cho chúng ta, lớp học trong xã của chúng ta được tu sửa nhiều như vậy đều là do gia đình của cô giáo Sở đã tự bỏ tiền túi ra, không hề lấy một cắc nào trong xã của chúng ta. Một người tốt như vậy thế mà tên Triệu Lý Tưởng sao có thể nhẫn tâm ra tay chứ, làm hại một cô gái yếu đuối!”
Bí thư đứng trên bục và nói một cách dõng dạc, người dân ở phía dưới cũng đều đang nhớ lại, bọn họ quả thật đã ăn được thịt heo do gia đình họ Cố chia cho bọn họ, hơn nữa sau khi bọn họ đưa các con của mình đi học, bọn trẻ trở về nhà hiểu chuyện biết bao nhiêu. Tất cả những điều này đều do có Sở Y Nhất, ai nấy cũng cảm thấy Sở Y Nhất thật sự đã chịu oan ức rất lớn.
Sở Y Nhất cũng phối hợp với mọi người, cô nép vào bên cạnh Cố Hướng Đông và lau nước mắt, khóc thút thít đến nỗi vai cũng run bần bật. Mọi người thấy vậy càng xót xa hơn.
“ Tôi nghĩ trước đây mình đã quá bao dung với mọi người, tôi luôn muốn bao dung với mọi người, nếu mọi người làm sai thì chỉ cần sửa đổi là được. Bây giờ xem ra sự bao dung của tôi da làm hại những người mắc sai lầm, vậy nên xã quyết định sẽ tiến hành biểu tình tố cáo thật nghiêm túc đối với những người này, giúp đỡ cho bọn họ ý thức được lỗi lầm và thay đổi lỗi lầm của chính bọn họ. Tất nhiên chúng ta cũng sẽ giảm bớt mức phạt biểu tình tố cáo một cách thích hợp đối với những ai dũng cảm thừa nhận hành vi sai lầm của chính mình.”
Lúc này, Mã Nhị Nha thốt lên: “ Tôi thú nhận, tôi thú nhận.”
Khi giọng nói của Mã Nhị Nha vang lên, những người xung quanh dần dần yên lặng, rướn cổ chờ đợi lời thú nhận của Mã Nhị Nha.
Đôi mắt của Mã Nhị Nha ẩn sau mái tóc rối bù, cô ngước đầu lên nhìn đám đông ở bên dưới, trong lòng có chút sợ hãi, bất giác nuốt nước bọt. Nhưng nghĩ đến sự giày vò mà bản thân đã phải chịu đựng trong mấy ngày qua, cô đột nhiên lấy lại can đảm, cô không muốn bị giày vò tiếp tục không ngừng như thế này nữa!
“Thú thật, tôi đã tung tin đồn và làm tổn thương Cố Hướng Đông.” Ngay khi câu nói này được thốt ra, lập tức tạo ra sóng gió.
Sao lại làm tổn thương Cố Hướng Đông chứ?
Người nhà họ Cố đều nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều tập trung hết lên người của Cố Hướng Đông. Người con út này rốt cuộc có liên quan gì đến Mã Nhị Nha?
Cố Hướng Đông không biết tại sao Mã Nhị Nha vừa thốt ra lời thì lại nhắc đến mình, anh nhìn điệu bộ của Sở Y Nhất đang đứng bên cạnh, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của Sở Y Nhất, cô không hề cảm thấy kinh ngạc một chút nào.
“Từ trước tới giờ, trong xã vẫn luôn truyền tai nhau một lời đồn, đó là Cố Hướng Đông khắc vợ. Ai mà gả qua đó đều gặp xui xẻo, còn bảo anh ấy khắc cả ba người vợ sắp cưới đó, thật ra những chuyện này đều là nói điêu mà thôi, những tin đồn đó cũng là do chúng tôi đã phát tán ra ngoài.”
Đám người ở dưới đều im lặng, mẹ cả Tôn càng mở to mắt hơn nữa, bà căng thẳng nhìn Mã Nhị Nha, chờ đợi những lời nói tiếp theo của cô ấy.
Cơ thể Cố Hướng Đông căng cứng, môi anh hơi mím lại, lúc này anh đang rất lo lắng. Sở Y Nhất nắm lấy tay anh thật chặt, Cố Hướng Đông cũng nắm chặt lấy tay cô, không muốn buông đôi tay của cô ra.