Sắc mặt của Cố Kiến Quốc có chút khó coi, anh uống rượu một cách ngượng ngùng. Thật ra cũng không phải chỉ có mỗi anh, mà tất cả mọi người đều cảm thấy không thoải mái. Trần Chiêu Đệ ăn no rồi thì rời đi, cũng chẳng còn gì để mọi người ăn được nữa.
Sở Y Nhất cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện này nữa, cô đút cơm cho Tiểu Bảo ăn ở bên bàn nhỏ, bản thân cô thì ăn đại một ít thức ăn. Lát nữa về nhà, cô sẽ nấu đồ ăn cho Cố Hướng Đông, đêm nay sẽ dài lắm đây, không thể để anh đói được.
“Mẹ, tại sao bác cả lại bảo trong bụng của bác cả là em trai?” Trên đường đi về nhà, Cố Hướng Đông đang ôm Tiểu Bảo và nắm tay của Sở Y Nhất. Lúc này, Tiểu Bảo chợt hỏi.
“Bởi vì bác cả của con đã có thai rồi, trong bụng có một em bé.”
“Thế chẳng phải là em gái sao, đâu phải là em trai đâu ạ.” Tiểu Bảo nói với thái độ nghiêm túc.
Sở Y Nhất cảm thấy đó chỉ là lời nói đột ngột của trẻ con, cô cũng không suy nghĩ nhiều.
“Chắc anh vẫn chưa no đúng không, em sẽ làm thêm chút gì đó cho anh ăn. Tiểu Bảo, mẹ làm cơm chiên cho con nhé?” Sau khi về đến nhà, Sở Y Nhất bảo Cố Hướng Đông chơi với Tiểu Bảo, còn cô thì đi vào phòng bếp.
Gạo mà hôm qua cô nấu cho Cố Hướng Đông và Tiểu Vương vẫn còn lại một ít, trời lạnh nên cũng không bị hư, Sở Y Nhất muốn làm cơm chiên cho hai bố con bọn họ.
Một muỗng mỡ heo thật đầy kèm với trứng gà vừa vàng vừa thơm, cô bỏ tất cả vào trong cơm và bắt đầu chiên lên, cuối cùng rắc thêm một ít hành. Ôi trời, cách phối màu này thật là quá đẹp.
Sở Y Nhất bưng hai tô cơm chiên một nhỏ một lớn bước vào trong phòng.
“Ôi, mẹ ơi, món cơm chiên này thật là ngon quá đi, lại còn thơm nữa.” Tiểu Bảo vui vẻ vỗ tay.
“Con mau qua đây ăn đi.” Sở Y Nhất nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bảo, trong lòng cô cảm thấy thành tựu.
Cố Hướng Đông cũng đói lắm rồi, trong lòng anh thấy rất vui, anh đã uống không ít rượu. Tuy nhiên, vì bị Trần Chiêu Đệ làm phiền, kể cả vợ anh có làm cơm ngon thế nào, anh cũng không thể tiếp tục ăn được nữa, anh chỉ ăn đậu phộng mà vợ đã làm cho anh. Giờ đây, cái bụng của anh đang biểu tình.
“Cố Hướng Đông, anh ăn chậm thơi.” Nhìn Cố Hướng Đông ăn một cách ngấu nghiến, Sở Y Nhất thật sự sợ anh sẽ làm chính anh mắc nghẹn.
Tiểu Bảo ăn được một ít thì không thể ăn tiếp nữa, Sở Y Nhất đẩy tô của Tiểu Bảo sang cho Cố Hướng Đông. Anh chẳng nói gì, đổ đồ ăn trong tô của Tiểu Bảo vào trong tô của mình, chỉ hai ba miếng là đã ăn xong.
“Cố Hướng Đông, có phải anh đã say rồi không? Sao em nói chuyện với anh mà anh lại ngó lơ em thế này?” Hình như anh uống có bao nhiêu đâu, tổng bộng có hai bình rượu, ba bốn người cùng uống, sao có thể say được?
Cố Hướng Đông thật sự có hơi say, mặc dù anh không uống nhiều nhưng rượu không say mà là người tự say!
“Không có, anh không say, anh đang rất vui. Vợ ơi, ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận nhé?” Cố Hướng Đông ngồi bên đó, Sở Y Nhất trông anh có hơi ngốc nghếch.
“Cố Hướng Đông, em nghĩ việc anh cần làm bây giờ là tắm rửa rồi đi ngủ.” Sở Y Nhất mặc kệ anh, cô xoay người đi ra ngoài bưng nước nóng vào để tắm rửa.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi Sở Y Nhất rửa chân cho mình, không ngờ Cố Hướng Đông cũng đi tới và ngồi bên cạnh Tiểu Bảo.
“Cố Hướng Đông, anh đang làm gì vậy?”
“Rửa mặt.”
“Bộ anh ba tuổi chắc, không biết tự rửa hay như thế nào đây?” Sở Y Nhất ném khăn vào mặt Cố Hướng Đông.
“Anh biết rửa, nhưng anh đã có vợ rồi.”
Một câu nói đã đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim Sở Y Nhất. Bao nhiêu năm qua của Cố Hướng Đông quả thật không dễ dàng gì. Anh đã 27 tuổi, tầm tuổi này thì con cái cũng đã lớn khôn và biết phụ giúp gia đình, vậy mà anh lại bị lời đồn kia làm lỡ cuộc đời, cả ngày cũng chỉ biết tự trách mình, hầy…
Ngay sau khi Sở Y Nhất rửa mặt cho Tiểu Bảo xong, cô cũng lau mặt cho Cố Hướng Đông.
“Bố thật là quê, còn bắt mẹ con phải rửa mặt cho bố.”
“Cái thằng nhóc này, con thì hiểu cái gì chứ, mẹ con là vợ của bố, vợ của bố, có biết chưa?”
“Anh coi anh kìa, nói với trẻ con những lời này làm gì thế!” Sở Y Nhất bất mãn, cô nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Hướng Đông..
Tiểu Bảo nhìn thấy bố mẹ mình như vậy, cậu bé che miệng lén lút mỉm cười.
Sở Y Nhất hơi nghi ngờ liệu Cố Hướng Đông có thật sự đã say rồi không, hay là anh đang mèo nheo. Giống như bây giờ vậy, anh nằm bất động trên giường, không thèm đi về phòng của mình mà ngủ. Sở Y Nhất tốn rất nhiều sức lực nhưng cũng không thể khiến anh nhúc nhích, cô đành phải từ bỏ. Sau đó thì đi lấy chăn gối của Cố Hướng Đông ở phòng bên cạnh qua để cho anh nằm, cứ để anh ngủ bên này vậy.