Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 136

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sở Y Nhất ngủ tới khoảng nửa đêm, cô cảm thấy có người đến trước mặt mình, vì sợ hãi nên cô phản xạ có điều kiện, ngồi bật dậy. Suýt chút nữa thì đã dùng dùi cui điện giật cho đối phương ngất xỉu.

Vừa mở mắt ra, cô nhận ra đó là Cố Hướng Đông, cô hỏi: “Cố Hướng Đông, anh làm gì vậy?” Người đàn ông c.h.ế.t tiệt này, nửa đêm rồi bị sảng à?

“Lạnh.”

Sở Y Nhất “ nhìn ” thật kỹ, hình như Cố Hướng Đông không có say, lẽ nào anh thật sự vì lạnh quá nên mới qua đây. Cô nhớ lại bên chỗ anh hình như quả thật không có hơi ấm, nghĩ tới đây thì Sở Y Nhất chỉ muốn xông lên đá anh một cái.

Sở Y Nhất kéo chăn bông của Cố Hướng Đông lên, đắp cho anh rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Chờ Sở Y Nhất ngủ say, Cố Hướng Đông lại tiến về phía Sở Y Nhất, sau đó vươn tay ra ôm cô vào lòng của mình. Sở Y Nhất cũng xích lại gần, cô cảm giác rất ấm áp, nên đã ngủ thiếp đi vì thoải mái.

Sáng hôm sau.

“Vợ ơi, vợ ơi, dậy thôi.”

“Cố Hướng Đông, vẫn còn sớm mà, ngủ thêm lát nữa, ngủ thêm lát nữa đi.” Sở Y Nhất nhìn ra bên ngoài cửa sổ với đôi mắt còn ngái ngủ không thể mở to được, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn.

“Đừng ngủ nữa, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận đi.” Tinh thần của Cố Hướng Đông rất hăng hái, anh chỉ muốn lập tức đi lấy giấy chứng nhận của anh và cô.

Sở Y Nhất không chịu nổi nữa, cô vui đầu vào trong gối, cô thật sự không muốn ngó ngàng gì tới Cố Hướng Đông.

Đến nơi xử lý giấy đăng ký kết hôn, Sở Y Nhất vẫn có chút bối rối, tại sao cô lại đến đây rồi?

Nhìn thấy Cố Hướng Đông chăm chú giao nộp các giấy chứng nhận cho nhân viên, sau đó anh được nhân viên hỏi.

“Đồng chí Cố Hướng Đông, anh có tự nguyện kết hôn với đồng chí Sở Y Nhất không?”

“Có, vô cùng tình nguyện.”

“Đồng chí Sở Y Nhất, đồng chí có tự nguyện kết hôn với đồng chí Cố Hướng Đông không?”

“À, ừ, tôi cũng tình nguyện.” Sở Y Nhất nhìn nhân viên, rồi lại nhìn ánh mắt mong chờ của Cố Hướng Đông.

Nhân viên cất tài liệu đi, sau đó nói với hai người bọn họ: “ Tôi đã xem xét tài liệu của hai người, hội đủ điều kiện kết hôn. Bây giờ hai người chỉ cần chụp ảnh một tấm ảnh cưới rồi đem qua đây để đóng dấu là được.”

“Được, cám ơn đồng chí.” Cố Hướng Đông nói xong liền kéo Sở Y Nhất ra khỏi cửa, sau đó đi về phía phòng chụp ảnh cách đó không xa.

“Cố Hướng Đông, em mặc có đẹp không? Đầu tóc em có rối không?” Đây là bức ảnh đầu tiên cô chụp ở đây, hơn nữa còn là ảnh cưới, nhiều năm sau chắc chắn sẽ lật lại để xem! Sở Y Nhất đột nhiên hoảng sợ, cô kéo Cố Hướng Đông lại và không ngừng hỏi han.

“Rất xinh, không sao đâu, em chính là cô dâu xinh nhất.” Cô vợ nhỏ của anh vừa nãy còn đang ngơ ngác, giờ thì đã hiểu ra vấn đề.

“Thật sao.” Sở Y Nhất không tin tưởng lắm nên cô đi tìm cái gương, sau đó chải lại đầu tóc của mình. Hai b.í.m tóc dày và dài, lông mày đen nhánh, đôi mắt to ngấn nước và khuôn miệng đỏ mọng. Ừ, trông cũng được đấy, chỉ là kiểu tóc này của cô có hơi quê mùa, sớm biết như vậy thì cô đã đi cắt tóc từ trước rồi.

“Cố Hướng Đông, em muốn đi cắt tóc, cắt thành tóc ngắn, anh thấy sao?” Sở Y Nhất đột nhiên quay đầu lại nói.

Cố Hướng Đông không muốn đi cắt tóc, anh chỉ muốn làm giấy đăng ký kết hôn càng sớm càng tốt, như vậy thì cô vợ nhỏ của anh mới có thể trở thành người vợ chính thức của anh.

“Chúng ta chụp ảnh trước đi, lát nữa anh sẽ đi cắt tóc với em sau. Nếu chúng ta không chụp ảnh, lát nữa nhân viên làm giấy chứng nhân kết hôn tan ca, chẳng phải chúng ta đã đến đây một cách vô ích rồi sao.”

Sở Y Nhất nhìn chiếc đồng hồ Titoni trên tay mình, hình như cũng đã hơi muộn rồi. Cuối cùng thì cô đành chụp hình với thái độ không tình nguyện lắm, lại còn bĩu môi.

“Nào nào, nhìn ở đây, cô dâu cười một cái nào.” Nhiếp ảnh gia cầm đèn lên, nhìn hai người bọn họ từ trong ống kính máy ảnh, và đưa ra một vài ý kiến chụp hình.

Sở Y Nhất vừa nghe xong lời của nhiếp ảnh gia, liền nhìn về phía Cố Hướng Đông, một tiếng “tách” vang lên, vậy là đã chụp xong một tấm hình.

“Bộp”, nhân viên đóng một con tem đỏ tươi lên tấm ảnh của hai người, cũng giống như đã đóng vào trái tim của hai người.

“Chúc mừng hai đồng chí kết hôn, chúc hai vị gặp nhiều may mắn và sớm có quý tử.” Nhân viên mỉm cười đưa giấy kết hôn cho Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông, nói vài lời chúc phúc.

“Cảm ơn các đồng chí, mời mọi người ăn một ít kẹo cưới.” Sở Y Nhất cầm lấy giấy chứng nhận, vừa nhìn đã cảm thấy khá hài lòng. Cô bóc ra một ít kẹo từ trong túi và đặt lên bàn của nhân viên. Tất nhiên, những viên kẹo này là lấy từ trong hệ thống trang trại, nếu so nó với những viên kẹo ngon nhất hiện nay, không biết sẽ ngon hơn bao nhiêu lần.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 136