“Vợ.” Cố Hướng Đông vừa ra khỏi cửa thì gọi tên.
“Ừ?”
“Vợ.”
Sở Y Nhất tưởng rằng Cố Hướng Đông muốn nói với mình chuyện gì đó, vừa nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh là cô biết ngay, người đàn ông này đang rất hạnh phúc.
“Anh Cố à, ba kiếp may mắn mới gặp được anh, quãng đời còn lại xin anh chỉ giáo nhiều thêm!” Sở Y Nhất cũng mỉm cười.
Giờ đây, có một cặp đôi đang đứng ở đó, trong mắt bọn họ đều chứa hình bóng của nhau, tựa như chứa cả bầu trời đầy sao.
Lưu Dịch ngồi trong xe, anh đi lướt qua Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông. Trong nháy mắt, hình như anh đã nhìn thấy Sở Y Nhất, cô gái có suy nghĩ độc đáo, lại còn xinh đẹp. Khi anh quay đầu lại nhìn một lần nữa thì đã không còn nhìn thấy bóng người, chỗ vừa nãy là khu vực đăng ký giấy chứng nhận kết hôn, theo lý mà nói, cô cũng không thể nào đi đến đó được.
Vẫn chưa hết một tháng, lô sách minh họa được phát hành thử nghiệm đã thu được kết quả tốt, đặc biệt là ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải. Số lượng bán ra vô cùng tốt, xem ra anh phải quay về viết thư cho Sở Y Nhất, thương lượng với cô chuyện phát hành sách minh họa cho kỳ tiếp theo.
Mẹ cả Tôn cầm tờ giấy đăng ký kết hôn của hai người, bà mỉm cười rạng rỡ. Tuy bà không biết chữ, cũng không hiểu những con chữ được viết trên đó, nhưng không phải có ảnh đây sao, đứa con dâu và thằng con trai của bà đều rất xinh đẹp, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự hứng khởi của bà. Giờ đây bà đã có thể yên tâm rồi, đứa con út của gia đình bọn họ đã có gia đình, giải quyết được mối lo to lớn trong lòng bà.
“Hôm nay là một ngày thật đẹp, bố nó à, ông xem này, thằng út và vợ nó đã lấy giấy chứng nhận rồi. Những ngày tháng sau này càng ngày có hy vọng hơn.” Mẹ cả Tôn nói với bố Cố, ông ấy mỉm cười. Còn không phải như vậy nữa sao, đã bao lâu rồi, ông có uống bao nhiêu rượu cũng không dám nghĩ tới chuyện này! Theo ông mà nói, vợ của thằng út chính là một ngôi sao may mắn, kể từ khi con bé đến đây, đồ ăn trong nhà đã ngon hơn rất nhiều. Trong cái xã này, có nhà nào có thể cách hai ba hôm lại được ăn thịt chứ, ngay cả nhà của Bí thư cũng không được như vậy, thế nhưng nhà họ Cố thì lại có thể.
“Y Nhất à, đây là tiền lương mà những năm qua thằng út đã gửi về cho gia đình, mẹ đều đem cất và để dành cho con. Bây giờ mẹ đưa lại cho con, hai đứa phải sống thật tốt nhé.” Mẹ cả Tôn đi vào trong góc, lấy ra một cái bóp vải hoa đựng tiền. E là đã để dành rất nhiều năm, chỉ qua lớp vải mà Sở Y Nhất cũng ngửi được mùi mốc.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Đây là số tiền mà anh Hướng Đông kính hiểu với bố và mẹ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đòi lại từ bố mẹ. Mẹ cứ giữ lấy đi, để đó mà dùng, ngôi nhà lớn và đông người thế này, làm sao lại không cần tiền tiêu được chứ!” Sở Y Nhất không muốn nhận số tiền này. Khoan nói về chuyện cô có một vựa lương thực lớn luôn mang theo bên mình, cô còn có thể kiếm tiền từ việc hợp tác với Lưu Dịch, chưa kể tiền lương của Cố Hướng Đông nữa, dù thế nào thì cũng đủ để gầy dựng gia đình nhỏ của bọn họ. Bất kể số tiền này là bao nhiêu, cô muốn để lại cho mẹ cả Tôn.
“Gia đình chúng ta đều có tay có chân, sao lại có thể để hai đứa nuôi dưỡng được. Đây là số tiền mà thằng út đã dùng tính mạng để đổi về, bố mẹ cũng không biết xài vào việc gì!” Nhớ lại những vết thương mà đứa con út của mình đã phải gánh chịu trong nhiều năm qua, đôi mắt của mẹ cả Tôn chợt rưng rưng, sao bà có thể tiêu những số tiền này được.
“Mẹ, đều đã qua cả rồi, nói những chuyện này để làm gì chứ. Mọi người cứ nghe Sở Y Nhất nói đi, nếu như bọn con có chuyện gì khó khăn, chắc chắn sẽ tìm bố mẹ để hỏi. Hơn nữa, bây giờ con có thể nuôi nổi vợ và con trai của mình.” Cố Hướng Đông vừa nói vừa nhìn cô vợ nhỏ của mình.
Do dự một lúc, mẹ cả Tôn thấy hai vợ chồng có thái độ kiên quyết nên không nài nỉ nữa.
“Được rồi, mẹ sẽ tiếp tục để dành cho hai đứa, sau này nếu hai đứa cần thì cứ đến tìm mẹ bất cứ khi nào.”
“Mẹ, con cần số tiền này, mẹ đưa nó cho con đi!” Trần Chiêu Đệ trực tiếp vén màn và bước vào. Cô đã đứng ở ngoài lắng nghe được một lúc rồi, số tiền trong tay của mẹ chồng chắc không ít, dựa vào cái gì mà đều đưa hết cho gia đình thằng út chứ. Cố Kiến Quốc không phải là con mà hai ông bà đó sinh ra hay sao?
“Mẹ, em út đâu có con cái, chỗ tiền này bọn họ cũng có dùng được đâu, mẹ vẫn nên đưa cho con thì hơn. Con phải chuẩn bị đủ thứ đồ như quần áo, giày dép v.v. cho đứa con trong bụng của con và cả chính con nữa. Quần áo mùa đông còn chưa sắm, trước đây thì có thể mặc ké, giờ có con rồi không thể sơ sài như vậy được.”