Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 138

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Từ khi mang thai đứa con trong bụng, Trần Chiêu Đệ không làm bất cứ việc gì cả, ngày ngày cứ nằm ở trong phòng, ngoại trừ ăn uống ra. Thật không biết có ai lại mang thai như thế này không nữa.

Này, Trần Chiêu Đệ đang ám chỉ cô không thể sinh con sao, có thai rồi thì mọi người phải coi cô ấy là trung tâm chắc?

“Làm gì mà thằng út lại không có con cái! Hơn nữa, hai đứa nó cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nói không chừng ngày nào đó Y Nhất lại mang thai.” Mặc dù mẹ cả Tôn đang đôi co với Trần Chiêu Đệ, nhưng những lời này cũng là muốn nói cho hai người kia nghe. Sở Y Nhất cảm thấy khuôn mặt của mình có hơi nóng lên, cô liếc nhìn Cố Hướng Đông một cái, thần sắc của anh rất bình thường, không hổ danh là người đã từng ra chiến trường, bội phục, bội phục.

“Vẫn chưa mang thai đấy thôi, giờ lại định chuẩn bị mang thai sao? Con có thai rồi, vậy mà chưa từng nhìn thấy mẹ chuẩn bị đồ gì cho con cả.” Từ lúc Trần Chiêu Đệ quay về lại đây, hình như cũng chưa từng gọi tên ai, ngay cả tiếng “ mẹ ” cô cũng chưa từng nói với mẹ cả Tôn.

“Mang thai là chuyện của vợ chồng con, mẹ phải chuẩn bị cho con cái gì chứ, ai sinh thì người đó tự nuôi. Con cũng đừng có chăm chăm vào số tiền trong tay của mẹ, đây là tiền vào sinh ra tử của thằng út, dùng tính mạng của đó đổi về. Nếu như con muốn xài tiền, vậy thì bảo Cố Kiến Quốc đi kiếm cho con đi, mẹ sẽ không đưa cho con số tiền này đâu.” Mẹ cả Tôn cũng không sợ Trần Chiêu Đệ nổi giận, bà dứt khoát nói hết những lời cần nói một cách rõ ràng, có thể hiểu hay không thì tùy thuộc vào Trần Chiêu Đệ.

“Chẳng phải đã đưa cho mẹ rồi sao, đưa cho mẹ chẳng phải là của mẹ à. Là do mẹ không muốn cho con, còn kiếm lắm ly do làm gì vậy.” Trần Chiêu Đệ hừ một tiếng, cô khịt mũi nhìn mẹ cả Tôn.

“Mẹ, mẹ trả lại số tiền này cho con đi, đúng lúc dạo này con đang cần sử dụng tiền.” Cố Hướng Đông lạnh lùng nói, anh cầm lấy túi đựng tiền bằng vải hoa từ trong tay của mẹ mình.

Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông, thật ra nếu như Cố Hướng Đông không nói, cô sẽ mở miệng nói. Trần Chiêu Đệ cứ bám dai không dứt, cô với Cố Hướng Đông thì muốn đi về, sau này bọn họ sẽ đưa số tiên đó lại cho mẹ cả Tôn sau.

Trần Chiêu Đệ liếc nhìn Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất, đảo mắt một cái rồi bước ra ngoài với thái độ miễn cưỡng.

Sau khi quay về lại phòng của mình, nhìn thấy Cố Kiến Quốc đang ngồi làm đồ gỗ, cô càng ngày càng cảm thấy anh thật bất tài.

“Con người nếu như không có bản lĩnh, bố mẹ đều chẳng ưa. Anh xem thằng út của anh đi, cái gì bố mẹ cũng đều cho nó hết, cho cả tiền ăn tiền uống và tiền xài, không hề nhớ tới anh gì cả. Anh nói coi, phận làm con như anh mà sao một chút vị trí cũng không có vậy.”

Làm con mà không có chỗ đứng gì chứ, ngay cả trong chính gia đình ba người bọn họ, Cố Kiến Quốc cũng đã không có chỗ đứng. Nếu như mẹ Cố Kiến Quốc không thiên vị, vậy thì tại sao tất cả đồ gì cũng đều cho em trai của Cố Kiến Quốc? Hơn nữa, những món đồ đó cũng đâu phải do thằng út kiếm về, vậy có gì sai khi trả lại cho chủ nhân ban đầu của chúng!

“Này, em đang nói chuyện với anh đó, dù gì cũng ừ hử một tiếng đi chứ. Em mặc kệ, em muốn mua vải, mua sợi bông để làm quần áo mới cho con trai chúng ta. Bản thân em cũng không có đồ để mặc nữa, anh đi tìm mẹ xin tiền đi!” Trần Chiêu Đệ nhìn thấy Cố Kiến Quốc không nói năng gì, cô chỉ muốn tiến tới đạp anh vài cái.

“Em muốn thì tự em đi đi, anh sẽ không đi đâu. Đó vốn dĩ là số tiền mà em út đã kiếm được, chúng ta dựa vào cái gì mà đòi chứ!”

“Đòi không được vậy thì anh kiếm đi, đứa con trong bụng em là do anh tạo ra, anh cũng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng. Nó không được ông bà chú thím thương yêu, người làm bố như anh cũng phải nuôi dưỡng đứa con trong bụng của em chứ!”

“Anh có nói không nuôi à, chẳng phải đang nằm trong bụng em sao, vẫn còn mấy tháng nữa mới sinh, giờ em bắt anh phải đi đâu kiếm tiền cho em được đây. Liệu em có thể nói lý lẽ một chút được không, trong cái nhà này, em nghĩ mọi người đều nợ em, đều phải nghe theo suy nghĩ của em à. Sao em không thử so sánh với những người khác trong xã của chúng ta đi, có người nào giống như em không, được ăn ngon uống ngon, không cần phải đi làm đồng, em còn muốn như thế nào nữa đây?” Kể từ lúc Trần Chiêu Đệ quay về lại gia đình họ Cố, Cố Kiến Quốc bị kẹp vào giữa, hai bên đều không muốn nhường nhịn nhau, điều này thật sự khiến anh khó chịu.

“Em muốn như thế nào? Em muốn thế nào ấy hả? Gia đình anh có cho em muốn được như vậy không? Mang thai đứa con của gia đình họ Cố, mẹ em chỉ muốn một ít tiền và một ít lương thực từ gia đình của anh, thế mà gia đình anh lại thấy tiếc không cho. Nói cho cùng, gia đình anh chưa từng xem em là con dâu, cho nên mới giày xéo em như vậy!” Trần Chiêu Đệ gần như hét lên. Cô nhận ra trong khoảng thời gian này, trong lòng mình vô cùng bất mãn. Cô thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng gia đình họ Cố có những thứ đó, thế mà tại sao lại không thể đưa cho mẹ cô?

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 138