Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 142

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Tin tin!” tiếng còi xe vang lên, Sở Y Nhất tưởng rằng bản thân mình đang ngán đường đi của người khác, nên cô vội đi sang phải để nhường đường.

Nhưng còi xe vẫn vang lên hai tiếng, trong lòng Sở Y Nhất thầm nghĩ, con đường rộng rãi như thế này bộ không lái được hay sao. Cô tức giận quay đầu lại, nào ngờ nhìn thấy Lưu Dịch đang ngồi ở phía sau xe, cửa kính hạ xuống, Lưu Dịch chào hỏi: “Cô Sở.”

“Ô, trùng hợp thế, anh Lưu?”

“Không trùng hợp đâu, tôi đặc biệt đến đây để tìm cô.” Lưu Dịch đáp và bước ra khỏi xe.

Cố Hướng Đông âm thầm bước đến bên cạnh Sở Y Nhất và đứng sau lưng cô.

“Tìm tôi? Có chuyện gấp sao?” Sở Y Nhất nhớ rằng trước đó đã hẹn là sẽ viết thư liên lạc cho nhau, không ngờ Lưu Dịch lại tự mình tìm tới chỗ này.

“Có chút chuyện.”

“À, để tôi giới thiệu với anh, đây là chồng tôi, Cố Hướng Đông.” Nghe thấy hai chữ “chồng tôi ”, vẻ mặt của cục trưởng Cố thoải mái hơn nhiều. Sở Y Nhất lại tiếp tục giới thiệu, “Đây là Lưu Dịch, cuốn sách minh họa mà lần trước em vẽ cho Tiểu Bảo đã được anh Lưu ngắm trúng, bọn em đang hợp tác với nhau, cùng xuất bản quyển sách đó.”

“Xin chào, đồng chí Cố.” Lưu Dịch nhìn Cố Hướng Đông ở trước mặt, chỉ dùng ánh mắt xét nét của mình, anh cũng phải thốt lên, đây là một người đàn ông ưu tú!

Cố Hướng Đông nắm lấy đôi tay đang vươn ra của Lưu Dịch: “Xin chào.”

Bản lĩnh của cô vợ nhỏ thật là lớn.

“Hay là lên xe đi, để tôi đưa hai người về?” Lưu Dịch nhìn Cố Hướng Đông hỏi.

“Không cần, không cần, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi. Người trong xã nhiều chuyện lắm, nếu anh lái chiếc xe này đi vào, không biết sẽ có lời đồn nào nữa đây!” Sở Y Nhất nhìn thấy rồi, chiếc xe mà Lưu Dịch lái chính là Mercedes-Benz S600. Trời ạ, chiếc xe này người thường không thể nào lái được, Lưu Dịch không phải là một người đơn giản!

“Ha ha, được. Là như vầy, số sách minh họa kỳ một mà chúng tôi xuất bản trước đó đã bán rất chạy, đặc biệt là ở những khu vực lớn như Bắc Kinh và Thượng Hải. Hợp đồng ban đầu của chúng ta quy định rằng một tháng sẽ cho ra một sản phẩm đúng chứ, tôi đang nghĩ, liệu chúng ta có thể rút ngắn thời gian xuống một chút không. Lần này tôi đến đây tìm cô để thương lượng về việc chuẩn bị cho sách minh họa kỳ hai.” Lưu Dịch giải thích ý định đến đây của mình.

Sở Y Nhất nghe nói doanh thu bán sách minh họa rất tốt, trong lòng rất vui mừng, đây là khả năng tồn tại của cô ở thời đại này mà không cần dựa vào hệ thống trang trại hay Cố Hướng Đông! Đối với đề nghị của Lưu Dịch, cô không phản đối, có gì không tốt khi kiếm được nhiều tiền hơn chứ!

“Thật sao, vậy thì quá tốt.” Khuôn mặt của Sở Y Nhất không giấu nỗi nụ cười, “Được, tôi sẽ quay về sắp xếp một chút, sau đó tôi sẽ gửi bản thiết kế của kỳ sau cho anh.”

“Ừ, được. Đây là lợi nhuận của cô trong thời gian này, còn có cuốn sổ thu chi nữa, tôi đã bảo người ta làm nhiều hơn một bản để đem đến cho cô đối chiếu một chút.”

Cố Hướng Đông nhìn chiếc phong bì dày cộm mà Lưu Dịch đưa, trong lòng anh thầm nghĩ, cô vợ của anh thật là tài giỏi!

Sở Y Nhất đưa tay ra cầm lấy phong bì, nhưng lại đẩy cuốn sổ thu chi về, cô nói: “Nếu như chúng ta đã là đối tác của nhau, vậy thì cần phải tin tưởng nhau.”

Khi Lưu Dịch nghe Sở Y Nhất nói như vậy, tâm trạng của anh không khỏi vui mừng.

“Nhân tiện tôi còn có mang một ít đồ tặng cho Tiểu Bảo, đều là những món rất thú vị, thằng bé sẽ có đồ chơi mới.” Lưu Dịch nói xong, tài xế mở chiếc cốp xe màu sắc và lấy ra một bao đồ rất to.

“Sếp Lưu, anh khách sáo quá rồi, chuyện này không thích hợp lắm, xin hãy mang về đi.” Sở Y Nhất thấy bản thân cũng không thân quen gì với Lưu Dịch, nếu như nhận đồ của người ta thì không tốt lắm.

“Bên cạnh tôi không có con trẻ, mà tôi cũng có duyên với Tiểu Bảo, đúng lúc tôi có một người bạn làm kinh doanh về những thứ này, cũng không phải là đồ mắc tiền đâu.”

Lưu Dịch nói như vậy, Sở Y Nhất dường như cũng hơi hiểu ra. Lưu Dịch có bảo quản tốt cỡ nào thì bản thân anh cũng không còn nhỏ nữa. Có thể vì vẫn chưa có con cái, cho nên nhìn thấy Tiểu Bảo, Lưu Dịch mới thích như vậy.

“Vậy thì cảm ơn anh Lưu. Lần này thật không tiện, lần sau tôi sẽ dẫn Tiểu Bảo và chồng tôi tới để mời anh ăn một bữa cơm.”

“Ha ha, được.”

Cố Hướng Đông nghe cô vợ nhỏ của mình nói thế, anh đưa tay ra nhận lấy đồ từ trong tay tài xế. Ngay khi nhìn thấy những vết chai dày ở những khe ngón tay, ánh mắt anh như tối sầm lại.

“Vợ, em làm sao gặp được Lưu Dịch này vậy?” Cố Hướng Đông xách đồ và cùng về nhà với Sở Y Nhất, anh vô ý hỏi một câu.

“Chính là lần mà em với Tiểu Bảo lên thị trấn đó, em muốn đi xem những món đồ mà bọn trẻ sẽ cần dùng. Em đã gặp anh ta ở trong hiệu sách, anh ta nhìn thấy mấy quyển sách minh họa mà Tiểu Bảo đang xem, nên đã đưa ra đề xuất hợp tác. À, đúng rồi!” Nói đến đây, Sở Y Nhất như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng mở chiếc cặp nhỏ, lấy phong bì kia và mở nó ra.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 142