Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 143

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Ôi trời.”

Cố Hướng Đông cũng vươn đầu tới, này, không tệ đâu!

“Cố Hướng Đông, em giàu xụ rồi, kiếm được nhiều tiền quá này!” Sở Y Nhất cười đến mức hai mắt híp lại, xấp tiền này ít nhất cũng phải 2,000 tệ.

Số tiền 2,000 tệ vào thời gian này cũng thuộc dạng kha khá, theo giá thời điểm này thì phải trên dưới 200,000.

“ Đúng thế, vợ anh thật là giỏi, chỉ huơ tay một tí mà đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy rồi.” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ đang tươi cười vui vẻ, khuôn mặt anh thể hiện sự nuông chiều, “Vợ à, anh cảm thấy dạ dày không khỏe.”

“Hả, tại sao dạ dày lại không khỏe rồi? Sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?” Đang yên đang lành, sao dạ dày lại không ổn rồi. Sở Y Nhất vươn tay ra định cầm lấy đồ trong tay của anh.

“Không phải, dạ dày anh không khỏe, thích hợp được vợ nuôi. Vợ à, sau này em có thể nuôi anh rồi!”

Sở Y Nhất không biết nên khóc hay nên cười, trước đây cô đã từng nói câu nói này để đùa với Cố Hướng Đông, không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.

“Được, su này chị sẽ nuôi em, yên tâm, yên tâm!” Tâm trạng của Sở Y Nhất rất tốt, lời nói cũng bắt đầu trở nên bung lụa.

Trên đường đi, cô trò chuyện về kế hoạch tương lai của mình, nhưng Cố Hướng Đông có vẻ hơi lo lắng.

“Thưa anh, người họ Cố đó…” Lưu Dịch ngồi trong xe, nhắm mắt lại, tài xế lái xe phía trước mở miệng với thái độ hơi do dự.

“Nói.”

“Người họ Cố đó chắc cũng là người trong quân đội, cả người toát ra vẻ hung bạo. Anh ta chắc cũng đã nghi ngờ về thân phận của tôi rồi.” Người lái xe sẽ không quên ánh mắt của Cố Hướng Đông lóe lên khi anh ta nhìn vào tay mình.

“Ừ.”

Người lái xe cho rằng mình đã nói nhiều lời, anh ta tiếp tục lái xe trong yên tĩnh.

“Lát nữa tìm hiểu xem sao.”

Ai biết rằng Lưu Dịch lại mở miệng.

“Vâng, thua anh.”

Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất đi bộ thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đến nhà họ Cố.

“Con nói cái gì?” Mẹ cả Tôn trực tiếp đứng dậy từ trên ghế đẩu.

“Mẹ, mẹ đừng kích động. Cần làm kiểm tra cái gì thì cũng đều làm cả rồi, bác sĩ bảo không sao cả, mọi thứ đều rất bình thường, thế nhưng chị dâu vẫn bảo đau bụng. Bác sĩ nói nếu như không yên tâm thì ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.” Sau khi quay về, Sở Y Nhất nói với mẹ cả Tôn, Trần Chiêu Đệ vẫn đang ở bệnh viện để theo dõi, mẹ cả Tôn có chút kích động, Sở Y Nhất nhanh chóng giải thích.

“Ồ, ra là vậy. Vậy thì hai vợ chồng nó có chịu quay về không?” Mẹ cả Tôn cau mày hỏi.

Sở Y Nhất nghĩ rằng chuyện này thật sự rất khó nói.

“Mẹ, bọn con cả đêm không nghỉ ngơi, con để Tiểu Bảo ở lại cho mẹ chăm sóc nhé.” Cố Hướng Đông sợ cô vợ nhỏ không chịu được, anh muốn dẫn cô quay về nhà để nghỉ ngơi.

”Tiểu Bảo, đêm qua mẹ con không được nghỉ ngơi, để mẹ về ngủ một giấc, con ở chỗ bà nội có được không, lát nữa bố mẹ sẽ đến đón con nhé.” Cố Hướng Đông hỏi Tiểu Bảo đang trong vòng tay của Sở Y Nhất.

Tiểu Bảo đang chơi với đống đồ mà Lưu Dịch tặng, còn có một vài món ngon. Sau khi nghe những lời của Cố Hướng Đông, cậu bé “ừ” một tiếng mà không ngẩng đầu lên.

“Tiểu Bảo, những thứ này là do chú Lưu Dịch tặng cho con. Lần sau khi gặp chú ấy, nhớ cảm ơn chú ấy. Còn nữa, anh Tiểu Xuyên và anh Tiểu Trụ đều đang ở đây, con có thể chơi chung với các anh được không? Nếu như con chịu, có thể tặng cho mỗi anh một cái, có được không?”

Thứ người ta tặng cho Tiểu Bảo đều là đồ của Tiểu Bảo, Sở Y Nhất không có quyền đưa ra quyết định thay cho Tiểu Bảo, mọi thứ đều phải do Tiểu Bảo đồng ý mới được.

“Vâng mẹ, con biết rồi. Con đồng ý tặng cho các anh của con.” Mặc dù Tiểu Bảo đều rất thích, nhưng cậu bé thích các anh của mình hơn.

Sở Y Nhất xoa đầu của Tiểu Bảo, cô nói: “Tiểu Bảo thật là giỏi, con là một đứa trẻ tốt bụng, vậy lát nữa mẹ sẽ qua đón con nhé.”

“Vâng, mẹ. Mẹ yên tâm đi, con sẽ ngoan ngoãn.”

Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất trở về nhà, khi nhìn thấy giường của mình, Sở Y Nhất chỉ muốn ngủ một giấc. Cô trải nệm ra, cởi đồ và nhét người vào trong chăn, thật sự rất hài lòng. Điều duy nhất không ổn chính là giường vẫn chưa được đốt lửa, cô cảm thấy hơi lạnh.

Sau khi Cố Hướng Đông đốt lửa ở bên ngoài xong, anh bước vào thì thấy Sở Y Nhất đang co ro trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ nhắn.

Cố Hướng Đông mỉm cười, anh cởi hai ba lớp áo ra và chui vào trong chăn ngay khi anh nhấc nó lên, động tác rất nhanh nhẹn, khiến người khác phải giật mình.

“Cố Hướng Đông, anh đang làm gì vậy?”

“Cả đêm anh cũng đâu có ngủ, đầu óc hơi choáng váng, thật sự rất buồn ngủ. Hơn nữa, người anh cũng rất ấm, vừa hay có thể sưởi ấm cho em.” Cố Hướng Đông nói với giọng rất nghiêm túc, cộng thêm việc người đàn ông này cũng giống như cô, cả đêm không ngủ. Bây giờ Sở Y Nhất cảm thấy rất buồn ngủ, cô cũng không tính toán với anh, vùi đầu vào gối và ngủ thiếp đi.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 143