Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 144

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cố Hướng Đông mỉm cười đắc ý, anh kéo Sở Y Nhất về phía mình và ôm cô vào lòng như ôm một đứa trẻ, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Hai người bọn họ ngủ rất ngon, đánh một giấc đến tối, cho đến khi cái bụng đói tới mức kêu ọt ọt, hai người bọn họ mới miễn cưỡng mở mắt ra.

“Vợ, em đói chưa?”

“Anh nói nhảm gì thế, đã mấy giờ rồi, chúng ta chỉ ăn có mỗi bữa sáng, làm sao không đói được. Nhưng mà trong chăn thật là ấm, em không muốn dậy.”

“Vậy thì em ngủ thêm một lát đi, anh đi làm đồ ăn cho em.” Cố Hướng Đông cũng đói, anh chủ động nói.

“Được đó, nếu như cục trưởng Cố đã muốn thể hiện, vậy thì em nằm đợi bữa cơm yêu thương của anh.” Sở Y Nhất thật sự không muốn dậy, Cố Hướng Đông đã chủ động mở miệng vậy rồi, không cho cơ hội thì không thích hợp lắm.

“Sao anh vẫn chưa đi nữa?” Đợi cả nửa ngày cũng không thấy anh cử động gì, cô nhịn không được liền hỏi.

“Vợ, anh cần được khích lệ.” Cố Hướng Đông nghiêm túc nhìn Sở Y Nhất với đôi mắt sáng ngời.

Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông, cô rút đầu vào trong chăn: “Làm gì có ai như anh, còn chưa nấu cái gì nữa mà.” Giọng nói của cô ngột ngạt.

Cố Hướng Đông kéo chăn bông ra, anh cúi đầu xuống hôn cô, Sở Y Nhất cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi, trong chăn quả thật quá ngộp.

Không biết đã qua bao lâu, Sở Y Nhất nằm trên gối, nghĩ đến nụ hôn rực lửa vừa rồi liền cười ngốc nghếch, trông như một đứa ngốc.

“Vợ, em đồng ý đi theo anh đến cục để sống không?” Cố Hướng Đông lại nhắc đến chuyện này trong bữa tối.

“Tới chỗ của anh, em có thể làm gì? Chờ anh tan sở mỗi ngày, thật nhàm chán!” Sở Y Nhất cắn đũa, có chút do dự. Cô muốn lúc nào cũng ở cạnh Cố Hướng Đông, nhưng nếu như cô đi rồi thế thì chẳng phải sẽ trở thành bà nội trợ hay sao.

“Chẳng phải em cần vẽ bản thảo định kỳ cho Lưu Dịch à, sao lại không có việc gì làm chứ. Vốn dĩ một mình em cũng không thể nào làm xuể việc dạy học trong xã, sớm muộn cũng phải tìm người khác, em cũng không cần lo lắng làm gì.”

“Hay là như vậy đi vợ, em có thể đi qua bên anh ở cùng anh một thời gian, em thấy thế nào?” Cố Hướng Đông đổi cách khác.

“Vậy cũng được, khi nào có thời gian, em sẽ đi qua bên anh cảm nhận một chút rồi mới đưa ra quyết định.” Sở Y Nhất cảm thấy cũng được, nên cô đồng ý.

Cố Hướng Đông nghe thế, trong lòng anh rất kích động, cuối cùng cũng sắp kết thúc cuộc sống mà mỗi người ở một nơi rồi.

Cố Hướng Đông ở nhà hai ba ngày, không chỉ tháo gỡ những khúc mắc trong lòng nhiều năm, mà còn làm những việc quan trọng trong đời. Anh cảm thấy chuyến đi về này thật sự rất đáng, điều duy nhất anh tiếc nuối chính là anh lại phải rời xa cô vợ nhỏ của mình.

Vẫn là Tiểu Vương đến và đón Cố Hướng Đông về.

Sở Y Nhất đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho Cố Hướng Đông, áo khoác bông mùa đông, giày dép, v.v., cũng như rất nhiều đồ ăn thức uống.

“Em cứ để đồ ăn ở nhà đi, em và Tiểu Bảo cũng cần phải ăn mà.” Cố Hướng Đông nhìn đống đồ đó, anh muốn chưa lại cho vợ và Tiểu Bảo ăn.

“Không phải Tiểu Vương lái xe qua đây sao, đâu cần anh phải xách đâu, có thể đem theo được thì cứ đem đi, nếu không đến lúc đó em phải xách qua cho anh nữa.” Nghe nói như vậy, Cố Hướng Đông cảm thấy rất vui, vợ anh đã có kế hoạch đi qua chỗ của anh rồi!

Sau khi Cố Hướng Đông rời đi, cuộc sống của Sở Y Nhất trở lại bình lặng như trước. Từ miệng Lục Ái Quốc, cô biết được mẹ cả Tôn không xin nghỉ phép với Bí thư vào ngày hôm đó, bọn trẻ cũng không biết rằng cô giáo không có ở đó. Lưu Thục Phân là người đã đến để tạm thời dạy học cho bọn trẻ vào lúc đó.

Sở Y Nhất hỏi Lục Ái Quốc: “Lớp học của Lưu Thục Phân thế nào?”

Lục Ái Quốc nói với giọng khẳng định: “Không tốt bằng chị ba.”

Nhìn bộ dạng của Lục Ái Quốc, Sở Y Nhất biết lớp học của Lưu Thục Phân chắc chắn cũng không tệ. Bằng không, với tính cách của Lục Ái Quốc, không biết sẽ buông ra lời hạ thấp đến mức nào. Vậy mà hôm nay, một câu mắng chửi cũng không hề thốt ra.

“ Tôi có mang một xấp vải qua đây, lát nữa cậu mang về và tìm người may quần áo cho cậu đi.” Sở Y Nhất nhớ tới những gì Lục Ái Quốc đã làm cho mình trước đây, cho nên cô đã dùng số ngọc trai mà những con trai được nuôi trồng ở khu vực thủy sản trong hệ thống trang trại để đem đi đổi xấp vải, có thể nói thật không dễ dàng gì.

Lục Ái Quốc có chút sững sờ, trong ngần ấy năm, ngoài mẹ ra, đây là lần đầu tiên có người mua vải cho anh may quần áo. Mặc dù Sở Y Nhất không có may đồ, nhưng trong lòng ảnh cảm thấy rất ấm áp. Trong phút chốc, anh rưng rưng nước mắt.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 144