Mặc dù giọng nói của Mã Nhị Nha rất nhỏ, nhưng vẫn làm kinh động đến mẹ của Lý Đại Ngưu đang ở trong phòng ngủ.
“Bố nó à, anh đang ở ngoài sao?”
“À ừ là tôi, tôi dậy để đi tiểu, a…” Ngay khi Lý Chí Cường đang nói chuyện, bàn tay của Mã Nhị Nha đã vươn ra và chạm đến vị trí mấu chốt của ông ấy, ông ấy lại giật b.ắ.n thêm lần nữa.
Mã Nhị Nha cũng hiểu ra, thay vì bị nhiều người chà đạp như vậy, chi bằng nên hầu hạ một người,. Lý Chí Cường là Bí thư xã, chỉ cần ông ấy đồng ý giúp đỡ cho cô, vậy thì cô chắc chắn có thể tiếp tục ở lại nơi này.
“Nhị Nha, cháu làm cái gì vậy? Mau buông tay ra!” Lý Chí Cường bị sự táo bạo của Mã Nhị Nha làm cho sửng sốt, nhất thời không biết cô có ý gì.
“Chú Lý, chỉ cần chú cho cháu một nơi để sống ẩn dật, mỗi ngày có cơm ăn, chú bảo cháu làm gì cũng được.” Động tác tay của Mã Nhị Nha càng mạnh bạo hơn, cô cảm nhận được sự thay đổi ở phía dưới cánh tay của mình.
Lý Đại Ngưu là một tên háo sắc, đó cũng là do di truyền. Lý Chí Cường cũng không phải là người tốt đẹp gì, lúc con trai mình đính hôn, ông đã chú ý đến cô gái trẻ trung và xinh đẹp Mã Nhị Nha này. Giờ đây không ngờ lại ôm ấp yêu thương thế này, làm sao ông ấy có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Cho nên Lý Chí Cường đã đưa Mã Nhị Nha đến kho chứa hàng mà ngày thường gia đình ông cũng không hay sử dụng, sau đó vội vã quay trở về phòng của mình. Hôm nay không phải là thời điểm thích hợp, vợ ông nằm ở trong phòng ngủ không sâu giấc. Tương lai còn dài mà, Lý Chí Cường cười hê hê một cách đê tiện.
“Chú Lý, chú đến rồi.” Trong nhà kho này vừa lạnh vừa đói, Mã Nhị Nha co ro trong góc, nhìn Lý Chí Cường cầm chăn bông và một ít đồ ăn trong tay, Mã Nhị Nha kích động phóng tới.
“Chẳng phải chú mắc bận hay sao, chú đã mang cho cháu chăn bông rồi đây, còn có một ít đồ ăn nữa.” Lý Chí Cường đặt chăn bông xuống, sau đó đưa cho Mã Nhị Nha cái bánh bao hấp màu vàng với dưa chua. Mã Nhị Nha nắm chặt hai tay, sau đó nhét vào trong miệng.
“Từ từ thôi, từ từ thôi. Ôi trồi, chú cảm thấy thật đau lòng, chú không thể nào nhìn một cô gái như cháu phải chịu khổ. Như vầy đi, cháu cứ yên tâm ở lại nơi này, nếu cần cái gì thì cứ nói với chú, chú nhất định sẽ thỏa mãn cho cháu!” Thoả mãn nhu cầu về mọi mặt của cháu, trong mắt Lý Chí Cường hiện lên một tia dục vọng.
Mã Nhị Nha không còn là một cô gái nhỏ bé nữa, lúc đó đàn ông có điệu bộ như thế nào, cô đã nhìn thấy rất nhiều rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã biết Lý Chí Cường đang nghĩ gì.
“Chú Lý, chú thật tốt bụng. Chuyện xảy ra lâu như thế này, chỉ có chú là tốt với cháu nhất.” Cô nói với giọng yếu ớt, sau đó tủi thân dựa vào người của Lý Chí Cường.
Lý Chí Cường duỗi tay ra ôm lấy Nhị Nha, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Ở xã Hòa Bình, Mã Nhị Nha đã bỏ trốn nhưng lại không gây ra quá nhiều sự ồn ào. Bí thư sai người đi tìm mấy ngày, dẫu vậy không có một chút manh mối nào, cũng đành bỏ cuộc. Chỉ là đám người canh gác kia nhất thời cảm thấy như mất đi rất nhiều niềm vui, do đó những ngày tháng sau này của Triệu Lý Tưởng càng khó khăn hơn rồi. Nếu không phải anh ta bị thương ở chân trong cuộc biểu tình tố cáo lần trước, anh ta cũng muốn chạy trốn.
Hôm nay, Sở Y Nhất lại đọc lời ngỏ của Cố Hướng Đông. Trong thư anh nói với cô rằng, anh đã xin đổi được một căn phòng lớn hơn, không còn phải nhồi nhét trong ký túc xá một người nữa, trong căn phòng còn có phòng bếp và ban công, anh kể lể luyên thuyên một đống. Thật ra Sở Y Nhất biết anh đang ám chỉ với cô, bảo rằng nhà đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, mau qua đấy đi. Anh đúng thật là một người đàn ông bề ngoài thì lạnh lùng, bên trong lại ấm áp.
Tuy nhiên, gần đây Lưu Thục Phân dạy học cũng rất ổn, cộng thêm việc sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Sở Y Nhất cũng đang có ý định như vậy, cô muốn qua bên chỗ Cố Hướng Đông xem thế nào, rồi sẽ đón Tết Nguyên Đán cùng với anh.
Sở Y Nhất dẫn theo Tiểu Bảo, cô ném hầu hết mọi thứ vào hệ thống trang trại, cô cũng chẳng nói trước với Cố Hướng Đông, cô định tạo một bất ngờ cho anh.
Nhận giấy giới thiệu trong xã, Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo vào cuộc hành trình tìm chồng. Vì nơi Cố Hướng Đông làm việc và nơi bọn họ đang sống: xã Hòa Bình, không cùng một thị trấn, cho nên cần phải ngồi tàu hỏa khoảng một đến hai tiếng đồng hồ.
Đây là lần đầu tiên Sở Y Nhất ngồi tàu hỏa loại này, có nhiều người đến mức cô không thể đứng dậy được, cô đành phải đem tất cả mọi thứ mang theo vào trong hệ thống trang trại, sau đó thì ôm chặt Tiểu Bảo. Cuối cùng cô cũng tìm được chỗ ngồi của mình, có thể thấy rõ, chỗ ngồi của cô đã có một người đàn ông đang ở đó.