“Xin chào, đây là chỗ ngồi của tôi, làm phiền nhường một chút.” Người đàn ông cao lớn có vết sẹo trên trán. Nghe thấy giọng nói của Sở Y Nhất, anh ta ngẩng đầu với điếu thuốc trong miệng.
“Đối diện là chỗ ngồi của tôi, cô ngồi ở đó đi. Gia đình chúng tôi ba người, ngồi cùng nhau thuận tiện hơn.” Giọng nói của người đàn ông không hề thân thiện, chỉ vào chỗ trống đối diện với Sở Y Nhất và nói.
Sở Y Nhất liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, trên tay ôm một đứa bé đang quấn khăn. Người phụ nữ mỉm cười xin lỗi với cô, Sở Y Nhất cũng không nói thêm gì, cô ôm Tiểu Bảo và ngồi xuống.
Cuối cùng cũng có thể thở một hơi, Sở Y Nhất nhẹ nhàng mở cửa sổ hé ra một chút để hít khí trời.
“Mẹ, con đói rồi.” Tiểu Bảo nằm sấp trên bàn, tò mò nhìn đám người đi qua đi lại, sau đó thấy nhân viên phục vụ trên tàu đang đẩy xe bán đồ ăn từ xa, cổ của cậu bé càng vươn dài hơn nữa.
“Đói rồi hả? Vậy mẹ mua cho con chút gì đó ăn nhé” Sáng sớm ra ngoài khá vội, có thể vẫn chưa ăn no.
Cuối cùng, Tiểu Bảo chọn ra một quả trứng trà và một chai nước cam Bắc Băng Dương, cậu bé đặt lên bàn với vẻ mặt hài lòng và bắt đầu tự chơi đùa.
Lúc này Sở Y Nhất mới có thời gian quan sát toa hành khách, cuộc sống thật đa dạng, có đủ loại người. Tiếng trẻ con khóc, tiếng người nói chuyện, tiếng đánh bài, tất cả trộn lẫn vào nhau, Sở Y Nhất cảm thấy đầu của mình hơi ong ong.
“Mấy người có thể dỗ đứa nhỏ được không vậy, khóc mãi nãy giờ không thấy phiền à?” Người đàn ông mặt sẹo đối diện Sở Y Nhất nói với một người phụ nữ bên cạnh.
Sắc mặt của người phụ nữ đầy vẻ xin lỗi, đứa trẻ đang làm ầm ĩ trong tay cô, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, giọng cũng đã khàn khàn.
“ Tôi xin lỗi, thật là ngại quá. Đứa trẻ này không khỏe, nên hơi ồn ào.” Người phụ nữ vừa xin lỗi người đàn ông mặt sẹo vừa đung đưa đứa trẻ.
Sở Y Nhất bĩu môi, cô thầm nghĩ trong lòng, thật là không có một chút đồng cảm nào sao. Sau đó, cô lại nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng người phụ nữa ngồi kế bên người đàn ông mặt sẹo kia, cực kỳ ngoan ngoãn. Người phụ nữ đó đang trêu chọc đứa bé một cách rất dịu dàng.
Sở Y Nhất quay đầu nhìn đứa nhỏ đang quấy khóc, cô cũng dần mất kiên nhẫn, không còn cảm thấy đau lòng nữa. Sở Y Nhất nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên một sự nghi ngờ.
“Bố nó à, có thể con mình đói rồi cũng nên, anh mau lấy ít bột ăn dặm đi.” Hầu hết mọi người không đủ tiền mua sữa bột, cho nên bọn họ chỉ có thể thay thế bằng bột ăn dặm.
Người đàn ông đồng ý, lấy trong túi ra một cái bát rỗng, sau đó từ trong túi vải đổ ra một loại bột màu trắng. Tiếp theo đổ nước trực tiếp từ cốc đầy vết trà của mình, dùng thìa khuấy đều, sau đó trực tiếp bón vào miệng của đứa trẻ.
Sở Y Nhất càng cảm thấy khó chịu, cái cốc đó không hề được rửa, nước thì không biết nóng hay lạnh, cũng không thèm thử một chút, làm sao đứa trẻ này có thể ăn được chứ?
Điều khiến Sở Y Nhất lo lắng hơn nữa là, sau khi đứa trẻ này ăn thứ đó xong thì nó trở nên yên lặng, nằm ngọn trong lòng của người phụ nữ.
Làm thế nào đây? Chẳng lẽ đây là bắt cóc bán trẻ em, cô không có chứng cứ, cũng không dám xác nhận, cô còn đang dẫn theo Tiểu Bảo nữa, không dễ hành động chút nào. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không nói với Cố Hướng Đông rằng mình đến tìm anh, nếu như anh đến đón cô, ít nhất vẫn có thể nói cho anh nghe.
Tiếp theo, Sở Y Nhất cũng không dám nghỉ ngơi nữa, cô yên lặng chú ý từng động tác của bọn họ. Cô phát hiện bọn họ chắc không chỉ có hai người, bởi vì vừa rồi có người đi tới lấy túi vải đi, Sở Y Nhất nghĩ thầm, chắc chắn có vấn đề.
Sở Y Nhất đang nhìn trộm hai người bọn họ thì người đàn ông có vết sẹo đột nhiên gõ bàn, Sở Y Nhất ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy người đàn ông đó đang lắc đầu với cô. Trong lòng của Sở Y Nhất chợt kinh hãi, có phải biểu hiện của cô quá rõ ràng rồi không!
Sau đó cô lại quay qua kia nhìn, cô thấy rõ người đàn ông bên đó đang đánh giá cô. Sở Y Nhất định thần lại, cô không dám quay qua đó nhìn thêm nữa.
Tuy nhiên, cô có thể chắc chắn một chuyện, hai người đó quả nhiên có vấn đề, hơn nữa bọn họ chắc chắn có cả một đội. Nói không chừng bản thân cô cũng đã bị bọn họ nhắm tới.
“Chị dâu, hai người xuống ở đâu vậy?” Sở Y Nhất hỏi người phụ nữ đối diện.
“Em gái, chúng tôi xuống huyện Bảo Ứng, em thì sao?” Người phụ nữ mỉm cười trả lời.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng chung một trạm.” Giờ thì ổn rồi, nếu cô đi xuống cùng với người đàn ông mặt sẹo này, chắc chắn sẽ ơn toàn hơn nhiều.
“Một lát nữa hai người xuống xe cùng với chúng tôi.” Người đàn ông mặt sẹo nói, Sở Y Nhất hiểu ngay. Cô nhìn người đàn ông mặt sẹo, chợt cảm thấy vết sẹo của anh ta cũng không đáng sợ gì nữa.