Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 162

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Vợ à, bị em phát hiện ra rồi!” Cố Hướng Đông có chút xấu hổ, nhưng động tác vẫn không dừng lại.

“Anh có để em ngủ hay không, hay anh trực tiếp g.i.ế.c em luôn đi. Ngày mai em còn phải đi mua đồ với chị Hà Thúy Lan từ sáng sớm đấy.” Ngay khi Sở Y Nhất phản đối, cô nhấc đôi chân dài trắng như tuyết của mình lên, đá vào Cố Hướng Đông.

Cố Hướng Đông bắt lấy bàn chân nhỏ của cô và nói một cách trơ trẽn: “Lần sau rồi mua, anh nghĩ nên trân trọng khoảnh khắc này, một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng!” Nói xong, anh lại chồm tới.

Sau khi dừng lại thêm một lần nữa, sức lực để mắng chửi Cố Hướng Đông cũng không còn nữa, Sở Y Nhất trực tiếp thiếp đi.

Cố Hướng Đông vẫn còn rất cao hứng, anh ôm cô vợ nhỏ vào lòng và cảm thấy rất mãn nguyện. Mặc dù cô vợ nhỏ từng nói với anh, trước đây cô đã bỏ trốn cùng với người đàn ông khác, hơn nữa cô vợ nhỏ của anh khá am hiểu về chuyện nam nữ, anh cứ tưởng rằng… Bản thân anh cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay vợ anh đã tạo cho anh một điều bất ngờ, và sự phấn khích trong lòng anh không thể nói thành lời, thật tuyệt!

Sở Y Nhất tỉnh dậy, nhìn xuyên qua tấm rèm cửa, cô thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa. Cố Hướng Đông không còn ở trên giường, cô nhìn về phía giường nhỏ của Tiểu Bảo, cũng không có ai ở trên giường. Sở Y Nhất nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó thì kéo chăn ra và bước xuống giường.

Thời điểm chân cô chạm đất, nếu như Cố Hướng Đông ở trước mặt, cô nhất định sẽ cào cấu người đàn ông này. Ngay cả chính cô cũng đứng không vững, Cố Hướng Đông, anh hay lắm!

“Tiểu Bảo, bố của con đâu?” Nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ, đây gọi là ngủ sao.

“Mẹ con dậy à, bố đi làm rồi.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trước mặt có rất nhiều đồ chơi và sách minh họa, có vẻ như thằng bé đã chơi được một lúc lâu.

“Con đói bụng không? Mẹ nấu cơm cho con.” Sở Y Nhất cảm thấy có chút áy náy, Tiểu Bảo ngoan ngoãn như vậy, thật khiến người ta thấy thương.

“Mẹ, con không đói, bố làm bữa sáng cho con ăn rồi. Bố nói với con, mẹ đang rất mệt, bảo con tự chơi ở đây và không được làm ồn đến mẹ, càng không được đi ra ngoài.” Mọi lối ra trong căn nhà này đều có người trong cục đứng canh gác, cho nên Cố Hướng Đông cũng không cần lo lắng đến vấn đề an toàn. Ngoài ra, Tiểu Bảo vốn là một đứa trẻ khá ngoan ngoãn và nghe lời.

Thằng bé không đói, vậy thì tốt. Sở Y Nhất sờ sờ đầu của Tiểu Bảo, ngồi xuống uống một cốc nước rồi mới đi tắm rửa.

“Mẹ, bố nói bố có chừa lại bữa sáng cho mẹ.”

“Được, mẹ biết rồi.” Tối hôm qua vận động mạnh đến nửa đêm, sáng dậy là đói rồi, nghe nói Cố Hướng Đông đã để bữa ăn cho mình nên cô vội vàng đi về phía phòng bếp.

Khi nhấc nắp nồi lên, cô sững sờ, hai quả trứng luộc, ôi, không nên kỳ vọng quá nhiều vào anh.

Cô không muốn ăn trứng, tuy rằng đối với người khác là đồ tốt, nhưng hiện tại cô lại muốn ăn mì gói chua chua nóng hổi. Vì vậy, cô đã đổi hai gói “mì dưa chua của ông Đàn” trong hệ thống trang trại, cô xé bao bì và chỉ lấy mì cùng gia vị ra.

Sở Y Nhất suy nghĩ đến việc Tiểu Bảo biết ăn, trước tiên cô bỏ một ít gói gia vị vào, sau khi đổ một chút nước, cô đổ nốt phần gia vị còn lại vào, tiếp đó là cẩn thận gói rác lại và quăng vào trong thùng rác.

“Tiểu Bảo, mẹ lại làm mì nóng, con có muốn ăn thêm không? Con có muốn ăn thử không?”

Tiểu Bảo nhìn miếng mì bên cạnh, có mùi thơm ngon, cậu bé há họng ra ăn một miếng.

“Mẹ, ngon quá, có mùi thơm.”

Sở Y Nhất mỉm cười nhìn hai cái má phồng lên của Tiểu Bảo, cô cũng ăn một miếng thật to. A, hương vị đã mất từ lâu, thực sự rất thỏa mãn. Cô lại húp một ngụm nước, chính là cảm giác đó, thơm ngon đến mơ hồ!

Sở Y Nhất ăn hết một bát mì ăn liền, khi ấy cô mới cảm thấy mình đã sống lại, cô sờ lên cái bụng tròn trịa, dựa vào ghế không muốn nhúc nhích.

“Em gái, em có ở nhà không?” Giọng của Hà Thúy Lan vang lên, Sở Y Nhất nhận ra hôm nay mình đã quên mất một chuyện.

“Chị dâu, thật là xin lỗi chị, hôm nay chị đến gọi em phải không? Em không nghe thấy, nên đã dậy muộn rồi.” Sở Y Nhất giải thích một cách lúng túng, đã hứa với người ta, kết quả lại cho người ta leo cây, thật sự không tốt chút nào.

“Ôi trời, không sao. Cục trưởng Cố nhà em đã nói với chị rồi, bảo chị mang một ít về cho em, cho nên chị mới mang qua đây này. Có bắp cải, khoai tây, và một bao bì lợn.” Làm sao Hà Thúy Lan lại không biết được bọn họ là một cặp mới cưới. Nhìn khuôn mặt trắng muốn ửng hồng của Sở Y Nhất, cô đã biết ngay tại sao Sở Y Nhất lại dậy muộn. Mặc dù trước đây da mặt của Sở Y Nhất rất đẹp, nhưng cũng không có cảm giác giống như bây giờ, da mặt của bây giờ càng đẹp động lòng người hơn so với ngày thường.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 162